Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1541 - Đời Người Chầm Chậm Bước (2)



Chương 1541 - Đời Người Chầm Chậm Bước (2)




Trần Bình An lau cái trán dính đầy mồ hôi, nói lải nhải miên man mắng vị Thủy thần nương nương Bạch Hạc giang kia.
Cuối cùng, Trần Bình An đành phải tìm cớ để an ủi mình: “Chuyến đi đến dòng thời gian ở Ngẫu Hoa phúc địa kia xem như không phí công rồi, đổi lại là mình lúc trước, nói không chừng sẽ ngu ngốc mở cửa cho nàng ta vào phòng.”
Lòng dần yên tĩnh lại, Trần Bình An bắt đầu tập trung tinh thần đọc thư tịch, là một quyển sách Phật gia chính kinh, lúc ấy hắn đã mượn sáu quyển sách từ tàng thư các của thư viện Sơn Nhai, Nho Thích Đạo Pháp Mặc năm nhà đều có, Mao sơn chủ nói không cần phải trả lại ngay, lúc nào Trần Bình An hắn tự cho rằng là đã đọc hiểu thì cứ gửi lại cho thư viện.Trần Bình An đột nhiên khép sách lại đi ra khỏi phòng, đi ra chỗ lan can ở hành lang.
Chuyện bất thường ắt có quái lạ.
Mưa ngoài lầu đã ngừng rơi, màn đêm dày đặc.
Trần Bình An đưa tay đặt lên lan can, chầm chậm bước, những hạt mưa vỡ vụn tràn đầy lòng bàn tay hòa vào với nước mưa, có chút lạnh.
Trần Bình An xòe bàn tay ra, cúi đầu nhìn lại.
Hắn nhảy lên lan can, bước chầm chậm nhìn về phương xa, Thiết Khoán hà bên ngoài Tử Dương phủ, ngoài con sông lại có núi vây quanh.
Lúc này mình đang ở dưới mái hiên lầu cao Tàng Bảo các của Tử Khí cung, Tử Dương phủ, Hoàng Đình quốc.
Suy nghĩ hắn bay xa.
Trần Bình An nhớ đến chuyến đi đến Thanh Loan quốc, nghe dân chúng địa phương vừa uống rượu vừa bàn về chuyện tranh biện Phật môn và Đạo môn ở tửu lâu, bởi vì chuyện có một tăng nhân bung dù đứng bên ngoài, còn nho sinh thì tránh mưa dưới mái hiên.
Nếu như lúc đi đường mà gặp trời mưa thì tất nhiên sẽ đi tìm mái hiên tránh mưa thôi.
Lại nhớ đến chuyện Lục Đài từng cảm khái ở Phi Ưng tiểu viện, tiếc nuối của nhân gian chính là ba chữ ‘không giữ được’. Lời tâm đắc nhất từ sâu trong tận đáy lòng, chẳng qua đối với từng loại phong cảnh, mỗi kiểu người sẽ có những cách suy nghĩ khác nhau.
Lục Đài còn nói chúng ta rất khó có thể xem nổi khổ của người trên thế gian như chính nỗi khổ của mình, cho nên khi cực khổ ngay trước mắt, dù nó có rơi vào đầu ai thì người đó cũng sẽ trở tay không kịp.
Bước chậm lại.
Chậm.
Lão đạo nhân quán chủ của Quan Đạo quán ở trong Ngẫu Hoa phúc địa ngồi xem muôn màu muôn vẻ của chúng sinh trong Ngẫu Hoa phúc địa, lão đạo nhân vô danh với đạo pháp thông thiên hiển nhiên có thể quản chế dòng thời gian của Ngẫu Hoa phúc địa kia nhưng lại lúc nhanh lúc chậm, có lúc ngừng lại mãi mà không tiến.
Thế nhưng sự cộng lưu của bốn tòa thiên hạ, đừng nói là muốn quản lý, nghe nói cho dù chỉ muốn cản lại một chút thôi nhưng đến Đạo tổ cũng không làm được, cho nên Chí Thánh tiên sư đã từng nhìn nước ngộ ra, thời gian như con nước trôi, ngày đêm không ngừng.
Thôi Đông Sơn đã từng nói, tất cả những tòa tiên phủ trên núi trong thiên hạ hay thành trì của nhân gian đều có sự huyền diệu, cộng thêm chiến tranh và học vấn của chư tử bách gia đều có liên quan đến tốc độ trôi đi của dòng thời gian, các vị thánh nhân luôn mong rằng có thể đổi một cách nào đó chỉ để nó chậm một chút.
Thánh nhân tam giáo có thể lên được vị trí cao như vậy, nhìn được xa như vậy, nhưng cuối cùng vì sao nhất định lại muốn phải chậm lại?
Chí Thánh tiên sư, Phật tổ, Đạo tổ, trong mắt của ba vị thánh nhân có công khai thiên lập địa như thế cuối cùng là đang nhìn cái gì đây? Đến mức mà ba tòa thiên hạ nhân gian phải bước chậm lại?
Lần đầu tiên khi cùng đi du lịch Hoàng Đình quốc với Thôi Đông Sơn, có một lần, trên đỉnh núi, Thôi Đông Sơn có luyện quyền chung với hắn. Y đã từng mỉm cười nói, khi mà bánh xe lịch sử lại tiếp tục lăn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều hoa cỏ bị nghiền nát.
Đây không phải là giọng điệu của một vị vua vô tâm vô tình mà là những lời thương xót của một vị thuần nho trung thổ. Người đọc sách đó hi vọng khi những người cầm quyền thấy được câu này, hoặc là một nhân vật lớn nào đó đang ngồi an ổn trên chiếc xe ngựa kia có thể cúi đầu nhìn về phía đám hoa cỏ bị nát nhừ kia một chút.
Thế đạo sẽ từ từ trở nên tốt hơn, cần gì phải lo lắng? Chỉ cần nó trở nên tốt hơn, phát triển theo hướng đúng đắn thì có chậm hay không cũng không đáng kể, tất nhiên không cần lo lắng nữa.
Nếu như thế đạo đang trở nên ngày càng xấu đi, ví dụ như bánh xe lịch sử dùng thế đi hung hãn nghiền nát mà qua, cả quãng đường nghiền nát vô số hoa cỏ, vậy cho dù có người muốn cuối đầu nhìn một chút thì cũng chưa chắc đã nhìn rõ được.
Vậy làm sao bù đắp đây?
Cho nên mới cần phải chậm hơn một chút?
Bởi vì nếu đi qua một cách chầm chậm thì cho dù có chạy vào con đường sai lầm thì cũng sẽ chầm chậm mới sai, vậy có phải có nghĩa là còn có cơ hội sửa chữa hay không? Hoặc như là sự cực khổ của nhân gian có thể ít đi một chút?
Trần Bình An lần chầm chậm đi dọc lan can, đi đến cuối đường thì quay đầu lại, cứ lặp lại đi đi về về, lần lượt đi qua đi lại ở hai bên lan can trái phải.
Giờ khắc này, sâu trong nội tâm Trần Bình An cũng không hề nhận ra điều này, mỗi một suy nghĩ đều như đã khắc sâu vào, bọn chúng giống như những hạt giống trong lòng, sẽ đâm chồi, nhưng có thể có rất nhiều hạt giữa chừng sẽ bị chết yểu, nhưng chắc chắn sẽ có một ít sẽ nở hoa kết trái vào một ngày nào đó.
Trần Bình An lại càng không biết những văn tự mà hắn chú tâm khắc vào thẻ trúc đã bị hắn lẩm nhẩm nhắc đến lặp đi lặp lại nhiều lần, thậm chí vào lúc thời tiết nắng to hắn còn bảo Bùi Tiền mang những thứ mà hắn đã ghi sâu vào tận đáy lòng kia ra phơi một chút, xem như là những tấm thẻ ghi lại những từ ngữ tốt đẹp.
Mặc kệ những chữ kia là tốt hay xấu, đạo lý đúng hay sai thì nó cũng đều đã gieo hạt giống vào trong mảnh ruộng trong lòng của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận