Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1717 - Gió Tuyết Dữ Dội (8)



Chương 1717 - Gió Tuyết Dữ Dội (8)




Trần Bình An vỗ tay nói: "Tiếp theo ta sẽ đi một bài quyền pháp, rất đơn giản, cứ đi sáu bước rồi đánh ra một quyền là được, ngươi có thể học với ta, ngươi có thể học quyền, nhưng bắt buộc phải đảm bảo rằng người tuyết trên hộp tre không thể rơi được. Ta sẽ dạy ngươi ba lần, sau đó suốt chặng đường còn lại, nếu ngươi không có việc gì thì cứ đi theo bài quyền này. Ta không ép buộc, ngươi cũng không cần phải cưỡng cầu, chỉ cần coi đó như một cách nhỏ để giảm bớt sự nhàm chán."
Sau đó Trần Bình An đã luyện thử cho Tằng Dịch coi ba lần, Tằng Dịch tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào các bước đi và cú đấm cuối cùng Trần Bình An tung ra.
Trần Bình An đều đã nhìn thấy hết tất cả, yêu cầu Tằng Dịch đi thử cho mình xem.
Bốn bề yên tĩnh, trông dường như bước đi tốt hơn nhiều so với thiếu niên đi giày rơm ở ngõ Nê Bình rồi.
Nhưng trong lòng Trần Bình An lại thầm thở dài, nhìn quyền mà lại không lãnh hội được ý, có ba năm cũng không nhập môn được.
Ngộ tính của Tằng Dịch trong việc luyện quyền kém xa so với cậu bé gầy gò, cầm rìu đứng trước mặt hắn ở quận Yên Chi, Thải Y quốc.
Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng, giống như Trần Bình An đã nói, chỉ là bảo Tằng Dịch tìm chút việc gì đó làm mà thôi, tránh cho cả quãng đường cứ nhìn chằm chằm vào hắn, dù sao những tấm bùa mỹ nhân da cáo đó cũng không thể thường xuyên lấy ra được, hơn nữa Trần Bình An cũng thực sự sợ những nữ tử vật âm đó ngày càng hoạt bát hơn, nói chuyện cũng không kiêng kỵ hơn. Chỉ là trêu chọc Tằng Dịch thì thôi cũng kệ, mấy người bọn họ còn lén lút cá cược, âm thầm đến bên cạnh hắn ta vụng về liếc mắt đưa tình, không phải bọn họ là đang tự hạ nhục mình sao? Trần Bình An ta đã nhìn thấy bao nhiêu nguy hiểm và sóng to gió lớn trong giang hồ rồi?
Suy cho cùng, Tằng Dịch là một luyện khí sĩ được đập tiền để bồi dưỡng trên đảo Mao Nguyệt, hắn ta có thân hình cường tráng, cho nên chỉ có thể dùng cách đi quyền của Hám Sơn Quyền, chỉ cần Trần Bình An không vạch trần, bản thân Tằng Dịch cảm thấy đã rất hài lòng rồi, dù sao người tuyết nhỏ đặt trên hộp tre trên lưng hắn từ đầu đến cuối rơi đều không hề xiêu vẹo hay xuống đất.
Sau khi Trần Bình An đi quyền xong ba lần, hắn không tiếp tục đi nữa, thỉnh thoảng lấy bản đồ phong thủy ra để xem qua.
Đêm đó hai người dự định cắm trại ở nơi hoang dã, chỉ cần không có tuyết rơi thì chẳng có gì đáng ngại cả.
Trần Bình An lấy ra một mảnh giấy bùa mỹ nhân da cáo, trong đó có một nhân nữ tử vật âm tên là Tô Tâm Trai.
Khi còn sống, nàng ta là một tu sĩ Động Phủ cảnh, là người của Thạch Hào quốc, phụ thân nàng ta trong nam khinh nữ, khi nàng ta còn nhỏ, nàng ta đã bị một luyện khí sĩ của tiên gia động phủ Thạch Hào quốc ưng bụng căn cốt. Nàng ta được đưa đến Hoàng Ly sơn để chính thức tu đạo, tu hành trên núi hơn mười năm, Tô Tâm Trai chưa bao giờ được xuống núi trở lại quê nhà, Tô Tâm Trai không hề có chút vướng bận tình cảm nào với gia tộc của mình, phụ thân nàng ta từng đến chân Hoàng Ly sơn cầu xin được gặp mặt con gái mình một lần, Tô Tâm Trai vẫn đóng cửa không chịu gặp, nam nhân đang khao khát con gái của mình có thể giúp con trai chuyện thi cử chỉ đành phải bất lực quay trở về, dọc đường còn chửi bới mắng mỏ, lời nói khó nghe vô cùng, rất khó có thể tưởng tượng đây là lời nói của một người phụ thân ruột thịt. Còn Tô Tâm Trai đang âm thầm đi theo phía sau đã nghe thấy rõ ràng, khiến nàng ta hoàn toàn bị tổn thương, Tô Tâm Trai vốn dĩ định giúp đỡ gia tộc một lần rồi sau đó mới thực sự cắt đứt hồng trần, quay trở lại sơn môn.
Tô Tâm Trai xuống núi lần cuối cùng, đi cùng với hai sư tỷ muội của mình, đã bị một tổ sư Long Môn cảnh của trên đảo Tố Lân ở hồ Thư Giản bắt cóc, cuối cùng chết một cách bi thảm trong miệng của một con rồng. Hai nữ tử đồng môn khác đã chết từ lâu trong tay của vị tổ sư trên đảo Tố Lân rồi.
Tô Tâm Trai dùng dung mạo của nữ tử được vẽ trên giấy bùa da cáo hiện thân, nở nụ cười duyên dáng, đôi mắt rất có.
Trong số mười hai nữ tử vật âm, nàng ta là người có tính tình cởi mở, thoải mái nhất, rất nhiều ý tưởng thông minh để trêu chọc Tằng Dịch đều là chủ ý của nàng ta.
Nếu như không phải nàng ta đã sớm tiến vào địa giới của Hoàng Ly sơn, Trần Bình An thật sự cũng sẽ không dám mời nàng ra ngoài.
Còn về tình hình hiện tại của Hoàng Ly sơn, ngay từ đầu Trần Bình An đã nói với Tô Tâm Trai biết tất cả rồi.
Vị ân sư mà nàng ta luôn nghĩ tới vài năm trước đã qua đời rồi, nhưng Hoàng Ly Sơn hiện tại vẫn tương đối ổn định, dù sao cũng chỉ là một tiên tộc hạng hai ở Thạch Hào quốc, không trên cũng không dưới, trong tình thế hỗn loạn ngược lại sẽ tương đối dễ dàng tránh khỏi tai họa, hạng ba và hạng thấp đã sớm bị các tiên gia động phủ xung quanh thôn tính, còn thế lực hạng nhất đỉnh chóp thì lại là cây lớn nên hút gió, đang sứt đầu mẻ trán lo lắng không biết làm thế nào để ăn nói với triều đình Thạch Hào hoặc kỵ binh Đại Ly, nếu lỡ không cẩn thận sẽ gặp tai họa diệt môn.
Có hơn ba mươi tu sĩ ở Hoàng Ly sơn, bọn họ đều là các phổ điệp tiên sư chính thống được ghi trong sổ sách, cộng với tạp dịch, tỳ nữ và các nhóm phụ thuộc khác, đến nay thì có khoảng hơn hai trăm người.
Tâm nguyện cuối cùng của Tô Tâm Trai là hy vọng có thể trở về Hoàng Ly sơn, thắp ba nén hương trên mộ sư phụ và tổ sư đường, ngoài ra không còn mong muốn gì hơn nữa, thậm chí không có ý nghĩ sống trong Hạ Ngục Diêm La điện hay Lưu ly Các mô phỏng.
Sau khi Tô Tâm Trai xuất hiện, lần đầu tiên không trêu chọc Tằng Dịch hay vị tiên sinh phòng sổ sách kia.
Tằng Dịch thấy kỳ lạ, nhưng Trần Bình An thì không.
Càng về gần đến quê thì trong lòng lại càng rụt rè.
Tằng Dịch cảm thấy hơi vui mừng khi nhìn thấy Tô Tâm Trai.
Tâm tư của thiếu niên trong sáng đến mức nhìn được đến tận đáy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận