Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1790 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (6)



Chương 1790 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (6)




Trần Bình An cảm khái nói: "Bước tiếp theo chính là đi vào trong quần sơn phía nam của hồ Thư Giản, có thể cũng sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian."
Cố Xán gật đầu.
Trần Bình An hỏi: "Điền Hồ Quân có đến tìm ngươi không?"
Cố Xán nói: “Đến rồi, nói chuyện cũng chân thành hơn. Nàng ta còn khuyên ta hạ thấp lòng tự trọng của mình một chút, nói rằng nếu như ta đã xuất thân là người của quận Long Tuyền thì đã là một vốn liếng không nhỏ rồi, chi bằng đi đến thành Trì Thuỷ tìm một tu sĩ tòng quân tuổi tác cũng không lớn, nói rằng mới chừng đó tuổi đã có thể đóng quân ở thành Trì Thuỷ, nhất định là người đó có lai lịch to lớn. Nếu tạo dựng quan hệ với người này, nói không chừng còn có lẽ có thể tìm được một tình thế an toàn. Chỉ là ta không dám tin nàng ta. Bây giờ nàng ta ấy, Hàn Tĩnh Linh và Hoàng Hạc có quan hệ riêng tư rất thân thiết.
Trần Bình An suy nghĩ một lúc: "Những đạo lý nàng ta khuyên ngươi đến thành Trì Thuỷ cũng không phải là đang lừa gạt gì ngươi, chỉ là chưa chắc có thể đạt được kết quả mà nàng ta nói. Việc ngươi không đồng ý đến thành Trì Thuỷ để tìm tu sĩ tòng quân Đại Ly cũng không thể xem là sai. Bởi vì ngươi hoàn toàn không biết tu sĩ tùy quân được gọi là cực kỳ có lai lịch đó rốt cuộc tính cách như thế nào, liệu đó có phải là cái bẫy mà Hàn Tĩnh Linh và Hoàng Hạc đã gài cho ngươi từ lâu rồi hay không. Ta cũng không biết, nhưng ta có thể nói một số chuyện thường tình của con người. Ví dụ, nếu vị tu sĩ trẻ tuổi đó thực sự có xuất thân là con nhà hào phiệt của Đại Ly, nhưng hắn ta lại có thể gia nhập vào hàng ngũ quân đội, đảm nhiệm vai trò tu sĩ tòng quân nhất định phải chiến đấu trên chiến trường, thì đó có nghĩa là người này không chỉ kiêu ngạo, mà còn mạnh mẽ, không muốn dựa vào gia tộc để đạt được thành công. Đây là một trong những nguyên nhân, hơn nữa con của thế gia thường không tán thành những hành vi, tác phong trước đây của Cố Xán ngươi ở hồ Thư Giản, ngay cả khi đã hiểu cho ngươi rồi, nhưng vì họ quen thuộc với các quy tắc chốn quan trường, nên lại càng thừa nhận bộ quy tắc ứng xử đó, vì vậy, ta không nói rằng ngươi không đến thành Trì Thuỷ là hoàn toàn đúng, nhưng chắc chắn cũng không sai.”
Cố Xán quay đầu nhìn Trần Bình An, cười hỏi: "Sao ngươi lại hiểu những chuyện này?"
Trần Bình An chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào đầu mình: "Nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều hơn, thì ngươi sẽ ít mắc lỗi hơn một chút, hơn nữa ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc nhận lỗi và sửa sai mọi lúc mọi nơi. Ngoài chuyện sống chết, việc gì cũng phải để lại một chút khoảng trống, để lại đường lui. Con đường không thể càng đi càng hẹp hơn được, nếu không một ngày nào đó ngươi đột nhiên sẽ phát hiện ra mình đang đi vào ngõ cụt không đường lùi nữa rồi."
Cố Xán quỳ xuống, nhặt một hòn sỏi tùy tiện ném đi: "Ngươi không cảm thấy thà làm ngọc vỡ, còn hơn làm ngói lành sao?"
Trần Bình An cười nói: "Đó là lúc ngươi không có lựa chọn, lúc này, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, như thế nào mới gọi là thật sự không có lựa chọn, rồi tại sao ngươi lại đi đến bước không còn đường để đi nữa, rồi lại suy nghĩ xem liệu có phải là trời không tuyệt đường của người không, thật ra vẫn còn sự lựa chọn nữa.”
Trần Bình An cũng ngồi xổm xuống, nhặt lên một viên đá màu xanh lục mà nếu nằm ở vương triều thế tục nó sẽ ngang ngửa ngọc lưu ly: "Bây giờ có thể ngươi cảm thấy có chút phức tạp, đó là bởi vì ngươi còn chưa thiết lập xong con đường này, cho nên mới cảm thấy phiền phức, rất phiền phức. Thật ra cũng không khó lắm, giống như một người đi giữa núi sông, gặp núi thì trải đường, gặp sông thì xây cầu. Chỉ cần ngươi biết cách làm sao để trải đường và xây cầu, thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng thật ra gặp phải núi sông chặn đường, những khó khăn trong cuộc đời chẳng có gì là khó vượt qua hết. Đương nhiên việc biết cách trải đường, xây cầu, biết làm sao để tìm được vật liệu, cũng rất vất vả, tự mình nhặt nhạnh từng hòn đá, tự mình lên núi đốn củi, nếu thực sự không có tiền thì còn phải vay mượn bằng hữu, thậm chí còn phải hạ thấp giọng điệu, đi mượn tiền những người mình không ưa thì mới có thể trải đường, xây cầu được. Nhưng khi ngươi vượt sông hay leo qua núi, ngươi sẽ phát hiện ra tất cả mọi nỗ lực đều đáng giá. Huống hồ chi, đến cuối cùng cũng có thể là ngươi không thành công, nhưng chỉ khi đến lúc đó, ngươi mới có thể nói một câu rằng ta không thẹn với lòng, vẫn đang trong tình thế tuyệt vọng, rồi hẵng nói đến câu thà làm ngọc vỡ, còn hơn làm ngói lành trước đó, như thế mới đúng theo trật tự của đạo lý.”
Cố Xán cúi đầu lẩm bẩm nói: "Ở hồ Thư Giản, ngươi đã làm như vậy à?"
Trần Bình An cúi đầu thổi bụi trên mảnh lưu ly màu xanh lục. “ừm” một tiếng rồi nói: "Ta sẽ nói một câu mà có thể ngươi không muốn nghe. Sau khi ta đến đảo Thanh Hạp, thất vọng với ngươi rồi, ta mới ý thức được sự khác biệt giữa chúng ta. Nói thì khó nghe là vậy, nhưng trước tiên ngươi cứ nghe những lời thật của ta đã. Đó là lần đầu tiên khi chúng ta mới bước ra khỏi Ly Châu động thiên, chúng ta đều sợ hãi thế giới này, có phải không?
Cố Xán gật đầu mạnh.
Trần Bình An chậm rãi nói: "Nhưng chúng ta đã chọn những đạo lý khác nhau. Ta thì đang cẩn thận kiểm tra thế giới kỳ lạ này. Đối với tất cả những người xuất hiện xung quanh ta, ta đều sẽ cố gắng hết sức để nhìn ra suy nghĩ thật sự của bọn họ, học hỏi những cái tốt của bọn họ, suy nghĩ rốt cuộc làm thế nào bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Về phần ngươi, ngươi đang cố gắng tìm kiếm một con đường tắt đỡ tốn sức, đỡ tốn tâm tư nhất. Ta có thể hiểu muôn vàn khó khăn của ngươi trên đảo Thanh Hạp cũng như là cách ngươi bảo vệ mẫu thân của mình. Ta còn bái phục ngươi nữa kìa. Nhưng có một số việc, không phải là ta thân thiết với ngươi, biết được những vất vả của ngươi, thì có thể nói với Cố Xán ngươi là ‘Cố Xán, ngươi đã làm đúng rồi,’ Thực ra mọi việc trên đời đều có đúng sai rõ ràng. Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ rằng lòng người phức tạp, ngay cả những chuyện thị phi cơ bản nhất cũng đang xáo trộn. Ta ở đây để nói một điều còn khốn nạn hơn. Cho dù ngươi là người xấu, ngươi cũng nên biết rốt cuộc mình là cái thứ gì, đã phá vỡ bao nhiêu quy tắc, một người xấu như vậy mới có thể gây hậu họa đến mấy ngàn năm. Những điều này ngươi không hiểu, hơn nữa trước kia còn rất thích giả vờ hiểu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận