Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1698 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (6)



Chương 1698 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (6)




Cách đó hàng ngàn trượng, "chiếc thuyền" du ngoạn từ xa đến đây đã rút cây sào tre của mình ra khỏi hồ, khàn giọng nói: "Trần Bình An bái kiến Lưu đảo chủ."
Một lúc sau, mặc dù Lưu Lão Thành không đáp lại lời nào, nhưng Trần Bình An lại phát hiện ra chiếc thuyền dưới chân mình đang tự mình tiến về phía trước, cuối cùng chậm rãi cập bến thuyền của đảo Cung Liễu.
Trần Bình An buộc thuyền bắt đầu lên đảo, cành liễu rũ khắp nơi trên đảo, ngay cả khi vào mùa đông rét đậm, vẫn là khung cảnh tươi tốt, cây cối đâm chồi nảy lộc lúc giữa hè.
Hầu hết các tòa nhà trên đảo Cung Liễu đều bị bỏ hoang và đổ nát, trước đây vì chọn địa điểm này làm nơi bầu chọn quân chủ giang hồ nên đảo Thanh Hạp đã chi tiền cho việc cải tạo lại một số điện các chủ yếu trên đảo Cung Liễu.
Kết quả là Lưu Lão Thành không quan tâm vì lý do gì mà đã đánh thẳng đến đảo Thanh Hạp, khiến cho "lòng tốt ý đẹp" của đảo Thanh Hạp trở thành trò cười cho không ít sơn trạch dã tu, lòng tốt của Lưu Chí Mậu thật sự không được báo đáp, khiến cho Lưu lão tổ phải quay trở lại hồ Thư Giản, việc đầu tiên làm là đến làm khách ở đảo Thanh Hạp, không hổ danh là "Tiệt Giang thiên quân" đã lên được chức cộng chủ hồ Thư Giản, đúng là một người rất có máu mặt.
Ngay khi Trần Bình An đang đoán rốt cuộc Lưu Lão Thành đang ở đâu thì một dã tu Ngọc Phác cảnh đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, dường như đang chậm rãi bước đi, nhưng thực tế lại đang dịch chuyển tức thời. Lưu Lão Thành đang đi trên con đường lớn nhấp nhô không bằng phẳng nằm ở giữa đảo Cung Liễu, Trần Bình An đi theo phía sau Lưu Lão Thành.
Lưu Lão Thành nói: "Nể mặt ngươi có bản lĩnh ngăn cản ta giết người trên đảo Thanh Hạp, ta cho ngươi cơ hội nói ba câu, nếu ta không hài lòng, ta sẽ tiễn khách."
Trần Bình An chậm rãi nói: "Hai câu là đủ rồi."
Lưu Lão Thành chắp tay sau lưng, không quay đầu lại, cười nói: “Vậy thì vừa đủ.”
Trần Bình An nói: "Ta đã thuyết phục được Lưu Chí Mậu hủy bỏ cấm chế độc môn của hắn ta dành cho Hồng Tô của phủ Chu Huyền rồi. Sau này Hồng Tô bị đảo chủ mượn để đến đảo Cung Liễu cũng được, như vậy có thể không tranh với đời, sống phần đời còn lại của mình trên đảo Thanh Hạp cũng tốt. Dù thế nào đi chăng nữa, tất cả đều phụ thuộc vào mong muốn của của Lưu đảo chủ.”
Trần Bình An dừng lại một chút, bước nhanh về phía trước, đứng song song với Lưu Lão Thành, hắn đưa tay ra, cầm tấm ngọc bài có khắc dòng chữ "Ta thiện dưỡng Hạo Nhiên khí": "Thứ này ta không tặng cho, cũng không thích hợp làm tài sản riêng của Lưu đảo chủ nên ta muốn cho Lưu đảo chủ mượn nó, một ngày nào đó khi Lưu đảo chủ tiến vào Tiên Nhân cảnh hãy trả lại cho ta.”
(Ta thiện dưỡng hạo nhiên khí: Ta giỏi rèn luyện cho mình tính cách quang minh chính đại, tinh thần bất khuất.)
Lưu Lão Thành liếc nhìn tấm ngọc bài trong tay Trần Bình An, bước đi vẫn không dừng lại: "Chỉ vậy thôi à?"
Trần Bình An gật đầu, không nói gì nữa.
Sau đó Lưu Lão Thành quay đầu liếc nhìn Trần Bình An: "Rất nhiều kẻ cũng hay giở thói khôn vặt."
Lưu Lão Thành cười nói: "Muốn nói gì cứ nói đi. Hai câu trước vẫn không thể thuyết phục được ta, nhưng cũng đủ để ngươi đi hết đoạn đường này."
Lúc này Trần Bình An mới nói: "Nếu muốn sống sót, thì phải biết liều. Sau này nếu muốn sống tốt hơn thì thông minh chỉ là bước đệm."
Lưu Lão Thành “ừm” một tiếng: "Giống với cách suy nghĩ của ta năm đó."
Lưu Lão Thành hỏi: "Nếu như ngươi chỉ có thể tay không trở về, ta có thể trả lời ngươi một câu hỏi. Ngươi muốn hỏi cái gì? Tại sao lại giết Cố Xán? Chắc là không đâu, một tiên sinh lo việc sổ sách như ngươi chắc cũng không đến nỗi ngốc như vậy. Tại sao lại không hề nể mặt Thiên Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc và kỵ binh Đại Ly ở phía bắc? Ngươi có thể hỏi những câu hỏi có giá trị này. Hỏi đi, sau khi hỏi xong, thì sau này đừng ở đây để tìm kiếm vận may nữa. Lần sau ta sẽ không có tốt tình như vậy đâu."
Trần Bình An hỏi: "Hồng Tô bị Lưu đảo chủ đích thân đánh chết sao?"
Lưu Lão Thành dừng bước chân lại.
Trần Bình An gần như cũng đồng thời dừng lại.
Lưu Lão Thành chỉ vào hồ lô dưỡng kiếm trên eo của Trần Bình An: "Chẳng lẽ ngươi không cần uống một ngụm rượu để có dũng khí hỏi cái câu hỏi chết tiệt như vậy sao?"
Trần Bình An thực sự đã tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống và nói: "Bây giờ sẽ bù vào."
Lưu Lão Thành lắc đầu, tiếp tục bước đi: "Được rồi, đây là chuyện ta đã tự mình hứa với ngươi, nói thẳng cho ngươi nghe cũng không sao, vốn dĩ đã là cửa ải trong quá khứ, sơn trạch dã tu bị thương một chút cũng là chuyện thường tình như cơm bữa, số lần bị đánh đến gần chết thiếu sống, hai bàn tay đếm cũng không xuể. Làm gì quan tâm đến việc vạch vết sẹo này ra? Tên lúc đầu của Hồng Tô là Hoàng Hám, là đệ tử chính thống của ta, cũng là đạo lữ của ta sau này. Hồng Tô là biệt danh của nàng ấy. Lưu Chí Mậu đó giờ đều luôn thích giở trò thông minh nên đã để lại cho nàng ấy một cái tên không phải tên như thế. Tư chất Hoàng Hám không tốt lắm, là người kém nhất trong số các đệ tử. Tuy nhiên, sau này dựa vào ta tiêu tốn rất nhiều tiền thần tiên, đổ dồn vào kim đan địa tiên, tính tình cũng giống với tên thật nàng ấy, không giống nữ nhân, thẳng thắn chính trực, tâm tính cũng rất khác với những tu sĩ khác ở hồ Thư Giản. Nhưng trong mắt một kẻ sơn trạch dã tu giết người không chớp mắt như ta, sư ngây thơ đó của nàng ấy thật sự là muốn lấy cả cái mạng của ta..."
Nói đến đây, Lưu Lão Thành đã bẻ gãy một cành liễu, bắt đầu thành thạo đan cành liễu đó: “Tư chất của ta rất tốt, cũng rất may mắn. Trong quá trình tu hành, bình thường va chạm cũng phải chịu thiệt rất nhiều, nhưng vào mỗi vào thời khắc quan trọng, mỗi bước đi của ta đều rất thuận lợi, vì vậy ta đã là Nguyên Anh từ lâu rồi. Thế nhưng, ta lại thích nàng ấy, đó là điều mà đáng lẽ ra ta tuyệt đối không nên làm. Điều đáng sợ hơn nữa là đã bị nàng ấy nhìn ra, sau đó vì muốn tránh mặt nàng ấy ta đã rời khỏi hồ Thư Giản, nhưng kết quả đã trôi qua hàng chục năm, phát hiện cành liễu trên đảo Cung Liễu đều đã bị nàng ấy bẻ hết, ta đã có chút mềm lòng, nghĩ rằng chi bằng nghe theo trái tim mình. Trước đây là ta đã quá tuyệt tình, nên mới dẫn đến việc sống chết cũng không thể nào bước vào Thượng ngũ cảnh. Nói không chừng bình tĩnh tâm tư, ngược lại chính là bước ngoặt để vượt qua trở ngại, kết thành đạo lữ với nàng ấy. Kết quả trở ngại đó quả thực đã được nới lỏng ra, chỉ là sau đó, vì năm đó nàng ấy muốn ở bên cạnh ta lâu hơn, muốn kéo dài tuổi thọ của mình, lúc đó nàng ấy lại không muốn nhờ vả ta, sợ ta coi thường nàng ấy, nàng ấy không biết tìm ở đâu ra bí tịch Tàn Thiên, bởi vì thủ đoạn quá đỗi tà môn, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, lúc đó ta đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, nên mới khiến cho đảo Cung Liễu mất đi một nửa số tiền tiết kiệm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận