Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1375 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (6)



Chương 1375 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (6)




Chỉ có lão tiên sinh đi đến bên cạnh Bùi Tiền, cười hỏi: “Tiểu cô nương, ta có thể coi trộm một chút nội dung văn tự trên thẻ tre không?”
Bùi Tiền đứng dậy chắp tay hành lễ có hình có dạng, sau khi hô tiếng Phục lão tiên sinh, nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống đất, khoát tay, “Xem đi. Cũng không phải thứ gì không thể để lộ ra với người ta, được, là sư phụ ta vất vả trích sao từ trên sách, nếu không chính là đi xa bốn phương, nghe người khác nói.”
Tựa như câu quyển sách cuộc đời cực khổ có thể dạy làm người nhất mà gần đây Chu Liễm thuận miệng nói bừa.
Cũng bị Trần Bình An không bỏ sót một chữ nào khắc vào trên thẻ tre, nhưng Bùi Tiền không thích nhất cái thẻ tre này, cho nên đặt nó ở nơi bên ngoài cùng, cô đơn.
Dù sao nó cảm thấy cái thẻ tre này kém hơn toàn bộ thẻ tre khác của sư phụ.
Bùi Tiền ngửa đầu, cẩn thận tỉ mỉ nói: “Lão tiên sinh, nói trước nha, cho ngươi xem những bảo bối sư phụ ta cất giữ này, nếu là nhỡ đâu sư phụ ta tức giận, ngươi phải gánh vác. Ngươi không biết, sư phụ ta đối với ta nghiêm khắc lắm, ài, không có cách nào cả, sư phụ thích ta chép sách này, đi cọc này, thôi, những việc này, lão tiên sinh ngươi nhắm chừng nghe không hiểu. Lão phu tử nghiên cứu học vấn trong thư phòng mà, nhắm chừng cũng không hiểu được một cái bánh bao bán mấy đồng tiền.”
Bùi Tiền lần nữa trịnh trọng nhắc nhở: “Lão tiên sinh, ngươi cũng không thể để ta lòng tốt không có hồi báo tốt? Có chịu không?”
Lão nhân thanh sam mặt giãn ra cười nói: “Chịu!”
Vì thế nhỏ ngồi xổm tại chỗ, già cũng ngồi xổm xuống, xem từng cái thẻ tre, nhẹ nhàng cầm lấy, cẩn thận thả xuống.
Điều này làm Bùi Tiền nhẹ nhàng thở ra.
Lần lượt xem qua ước chừng một nửa thẻ tre, lão nhân cười hỏi: “Nắm tay lớn chính là đạo lý lớn nhất thế gian. Tiểu cô nương, ngươi tin bộ những lời này hay không?”
Bùi Tiền không chút do dự nói: “Tin chứ, bằng không ta mới bé tí như vậy, đã mỗi ngày đi cọc luyện quyền, luyện tập đao pháp kiếm thuật làm gì? Giang hồ rất hiểm ác, kẻ xấu nhiều cỡ nào.”
Bùi Tiền vốn định nói vài câu hào ngôn về chí hướng rộng lớn của mình, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lão Ngụy nói, thân thiết với người quen sơ là giang hồ tối kỵ, vì thế nó nhịn xuống không nói, những lời moi tim móc ruột kia, vẫn nên ở lại trong lòng thôi. Một mình sư phụ biết là được.
Nho sĩ trung niên nơi xa theo thói quen nhíu mày.
Lão nhân lại sang sảng cười to.
Bùi Tiền không biết cái này có gì buồn cười, đi mang một ít thẻ tre ở gần lật lại phơi nắng, vừa vất vả làm việc, vừa thuận miệng nói: “Nhưng sư phụ dạy ta rồi, phải nói rõ đạo lý này, phải giảng trình tự một chút, trình tự không sai chính là làm người trước tiên phải phân rõ phải trái, sau đó nếu có nắm tay lớn, phân rõ phải trái với người không phân rõ phải trái nhân sẽ càng tiện hơn chút, nhưng cũng không phải là khuyên người ta chỉ quan tâm nắm đấm có cứng hay không, sau đó bùm bùm, cắm đầu quên mất thận độc, khắc kỷ, phục lễ. Ài, sư phụ nói ta tuổi còn nhỏ, nhớ những thứ này là được, hiểu hay không, đều ở trên sách chờ ta.”
Bùi Tiền cuối cùng hạ kết luận, “Cho nên lão tiên sinh nói câu này, có đạo lý chỉ là không đầy đủ.”
Sắc mặt nho sĩ trung niên lúc này mới chuyển biến tốt chút.
Lão nhân trái lại không chê cười Bùi Tiền, cũng chưa nói gì.
Ánh mắt Bùi Tiền rạng rỡ, “Lão tiên sinh, sư phụ ta, học vấn có phải rất lớn hay không?”
Lão nhân đáp: “Chỉ bằng sư phụ ngươi mấy câu này, nhìn không ra học vấn lớn hay không, nhưng ít nhất... Nói rất đúng, ừm, chính là không sai. Nghe đơn giản, thật ra rất không dễ, thực tiễn đạo lý này lại càng khó.”
Bùi Tiền khẽ nhíu mày, thở phì phì ngăn cản tuyến đường lão nhân tiếp tục lật xem thẻ tre, khoanh hai tay trước ngực, “Vậy lão tiên sinh ngươi bớt xem thẻ tre lại đi.”
Lão nhân cười nói: “U, bé tí còn thù dai.”
Bùi Tiền gật đầu nói: “Kính già yêu trẻ, lão tiên sinh ngươi cao tuổi, ta tuổi còn nhỏ, hai ta huề nhau, lão tiên sinh chớ có cậy già lên mặt với một tiểu cô nương nha.”
Lão nhân chỉ đành nói: “Sư phụ ngươi dạy đúng, càng đáng quý là còn có thể giữ được tính linh* chi khí của ngươi, sư phụ ngươi rất lợi hại nha.”
(*:tinh thần, suy nghĩ và cảm xúc nói chung.)
Bùi Tiền đầu tiên là vui vẻ cười lên, sau đó rung đùi đắc ý nói: “Lão tiên sinh nói như vậy, có phải muốn xem thêm chút thẻ tre hay không? Được rồi được rồi, xem đi xem đi, sợ các ngươi đám lão phu tử này rồi, hết bộ này bộ khác, ài, phát sầu.”
Như vậy, dù là vị nho sĩ trung niên kia cũng có chút ý cười.
Chí thánh tiên sư từng biên soạn một lá thư, tôn chỉ lập ý của nó, chẳng qua là ba chữ tư vô tà mà thôi.
Dẫn tới một vị đại thánh nhân đời sau, vì duy trì bảo vệ chí thánh tiên sư đạo đức không tỳ vết, lại không tiện tự tiện xóa đi một ít khuôn khổ, cho nên chú giải thật sự là vất vả.
Điều này làm Phục tiên sinh chê cười một phen.
Vị nho sĩ trung niên này rất tán đồng.
Tựa như tam giáo bách gia, đế vương tương tướng, toàn bộ thiên hạ, đều có vấn đề này.
Nhưng nho sĩ trung niên cảm thấy Phục tiên sinh hôm nay có chút kỳ quái, thế mà lại cười.
Ở Sư Tử viên lâu như vậy nhưng chưa bao giờ cười.
Lật hết thẻ tre, lão tiên sinh đứng lên, nhìn tiểu nha đầu đen như than kia còn đang chăm chỉ lật thẻ tre, muốn giúp một tay, Bùi Tiền vội vàng xua tay, lấy cánh tay lau bừa mồ hôi trên trán, cười nói: “Ta rất kính lão, không cần lão tiên sinh ngươi hỗ trợ, bằng không bị sư phụ thấy, thế nào cũng véo tai ta.”
Lão tiên sinh cười cáo từ rời đi, cũng đưa tay ấn hờ hai lần, ý bảo Bùi Tiền không cần đứng dậy chắp tay hành lễ, xem như yêu trẻ.
Hai vị phu tử sóng vai mà đi ở đường nhỏ bóng cây.
Nho sĩ trung niên muốn nói lại thôi.
Lão nhân tên là Phục Thăng cười nhạt nói: “Không có gì bất ngờ, người trẻ tuổi kia, chính là quan môn đệ tử của lão tú tài.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận