Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1011: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (3)

Chương 1011: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (3)Chương 1011: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (3)
Chương 1011: Lạc Vào
Sâu Trong Ngẫu Hoa (3)
Lục Phảng chỉ thấy người đó đứng ở trên mái vòm nóc nhà nơi xa, tay áo lay nhẹ, cộng thêm hồ lô rượu đỏ thắm giữa eo, xuất trần không sao tả xiết. Một thân quyền ý hồn hậu hòa hợp cùng thiên địa, quyền ý nặng mà nhanh, cực không dễ dàng. Đến cả Lục Phảng đại danh đỉnh đỉnh ở Đồng Diệp châu cũng không thể không thừa nhận, chỉ cần tên Trích Tiên Nhân tuổi trẻ một thân võ học hỗn tạp này có thể còn sống rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, như vậy thành tựu tương lai nhát định không tháp.
Một cần câu câu không được cá, vậy đổi cách khác, quăng lưới lớn là được.
Lục Phảng giơ tay múa ra một đạo kiếm hoa.
Trừ thanh kiếm nắm trong tay, trước người Lục Phảng còn lơ lửng ba mươi sáu thanh danh kiếm Đại Xuân hình thù y hệt nhau, như đang kết trận, ngay ngắn trật tự, giới bị sâm nghiêm.
Từng thanh trường kiếm chậm rãi hướng về phía trước, sau đó đột nhiên gia tốc, phá không mà đi.
Trần Bình An chạy vội trên nóc từng tòa nhà, liên tục xê dịch, từng đạo kiếm khí hóa thành cầu vồng trắng như giòi bám trên xương cốt, bu quanh bốn phía hắn.
Lục Phảng trừ điều khiển ba mươi sáu thanh kiếm khí Đại Xuân, dùng như nỏ tiễn ra. Chỉ cần Trần Bình An kéo xa cự ly, hắn cũng sẽ tương thích thúc tiến về phía trước, bảo trì cự ly ba mươi trượng, không cho Trần Bình An cơ hội một hơi xông tới trước người. Lục Phảng ra kiếm đương nhiên là vì giết Trần Bình An, không phải vì chơi trò mèo vòờn chuột. Nhưng lúc nào Trần Bình An có thể phi thân tiếp cận, lúc nào sẽ làm tưởng có thể một quyền phân định thắng thua, Lục Phảng đều sẽ đào sẵn hố cho Trần Bình An nhảy vào.
Chỉ là không đợi ba mươi sáu kiếm dụng hết, người đó bắt đầu chạy về phía Lục Phảng, bước chân thoăn thoắt giẫm trái đạp phải, không đi đường thẳng.
Lục Phảng thoáng kinh ngạc, trong lòng cười lạnh, tới rồi?
Năm ngón hơi động, sáu thanh phi kiếm cuối cùng bỗng nhiên tản ra, vẽ một vòng tròn giữa không trung, cuối cùng mũi kiếm hội tụ tại một điểm.
Nơi kia, vừa khéo là chỗ người đó ra quyền tất phải qua.
Chợt lóe mà trôi, sáu thanh phi kiếm ầm vang nổ tung sau lưng người đó, thanh thế to lớn.
Quả nhiên vẫn có thể nhanh hơn.
Lục Phảng không chút kinh ngạc, càng không hề hoảng hốt.
Đại Xuân chân chính trong tay bát chợt quét ngang.
Kiếm khí ngưng tụ thành tuyến.
Một kiếm này dường như trực tiếp chia kinh thành Nam Uyễn quốc thành hai tầng trên dưới.
Trần Bình An không lùi mà tiến, thẳng tiến về phía trước, một quyền bổ về phía kiếm quang kia.
Máu tươi bắn toé trước người.
Ánh mắt Lục Phảng hờ hững, chẻ xuống một kiếm.
Trước sau trên dưới, rồi phân đôi trái phải.
Chỉ là trong nháy mắt, Lục Phảng hoàn toàn dựa vào bản năng giẫãm mạnh nóc nhà, tiếp đó một thanh phi kiếm từ sau lưng xuyên qua nơi Lục Phảng đứng trước kia bay về phía Trần Bình An.
Lục Phảng lòng còn sợ hãi.
Thanh bội kiếm của Phùng Thanh Bach khẳng định luôn được lưu ở vách tường phụ cận, một kiếm quăng ra nhìn như lỗ mãng, nhưng căn bản không phải vì ra quyền, mà là muốn dùng chiêu kiếm sư ngự kiếm, đầu đuôi giáp công.
Trần Bình An vươn tay nắm chặt trường kiếm.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể mang đến cho Lục Phảng một kích trí mạng.
Nhưng thần sắc lại không có vẻ gì là tiếc nuối, trong lòng mặc niệm một tiếng "Đi!"
Lục Phảng hãi nhiên, không kịp lên tiếng nhắc nhở Trâm Hoa Lang Chu Sĩ trên đường lớn, không quan tâm được quá nhiều liền theo sát ngay sau, ném Đại Xuân trong tay lao thẳng về phía vách tường bên kia.
Lục Phảng thoáng phân thần, dùng thuật ngự kiếm để tránh tái xuất lầm lẫn, cứu người không thành ngược lại giết người.
Bội kiếm Phùng Thanh Bạch xuyên qua vách tường, vừa khéo đâm tới ót Chu Sĩ.
Gần như đồng thời, Đại Xuân của Lục Phảng khẽ nghiêng nghiêng đâm vào vách tường, từ nơi càng cao đụng tới thanh phi kiếm kia.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Xuân hung hăng đụng vào phi kiếm, khiến thanh phi kiếm trầm xuống, chỉ xuyên qua đầu vai chu sĩ, lực xuyên cực đại xô Irâm Hoa Lang loạng choạng.
Lục Phảng đột nhiên ngắng đầu.
Bộ áo trắng như sao chỗi rơi rụng, từ nóc nhà nhảy tới trước người Lục Phảng, một quyền ập tới.
Cả người Lục Phảng bị đánh văng ra sau, đụng nát vách tường, quyền thứ hai đã theo gót đến.
Thần Nhân Lôi Cổ thức.
Một đường thẳng tắp, Lục Phảng ăn trọn vẹn chín quyền Thần Nhân Lôi Cổ thức, một đường đảo lui, vách tường trước kia Mặt cười và Trần Bình An từng đứng cũng bị Lục Phảng đụng cho nát vụn.
Lục Phảng tính điều khiển Đại Xuân cứu viện, nhưng mà phát hiện căn bản không dám, chỉ đành ngưng tụ một thân khí cơ kiệt lực che chở cơ thê.
Hơn nữa Đại Xuân rốt cuộc chỉ là thần binh lợi khí ở phương thiên địa này, chứ không phải phi kiếm bản mạng Lục Phảng để lại ở Đồng Diệp châu.
Trần Bình An dứt khoát tung ra quyền thứ mười. Lục Phảng đổ ập vào kiến trúc bên kia đường phó, kết cục giống hệt vị nữ tử tỳ bà khi trước, chìm vào trong vách tường, thất khiếu đổ máu, nhếch nhác vô cùng.
Nhưng Trần Bình An cũng vì lần chấp ý ra quyền này mà trả giá đắt.
Một người xuất hiện bên hông, tung quyền đánh lên huyệt thái dương Trần Bình An.
Giống như bị chuông đồng đập lên đầu.
Trần Bình An bay rớt ra xa hơn mười trượng, nửa ngồi trên đường phố, bên chân là khe rãnh bị kiếm khí Lục Phảng chẻ nứt lúc nãy.
Tên ra tay ngắt Thần Nhân Lôi Cổ thức của Trần Bình An chính là vị nho sĩ áo xanh, hắn đứng ở đó, một tay chắp sau lưng, nắm tay còn lại đặt trước người, khí định thần nhàn.
Trần Bình An quay đầu, thổ ra một ngụm máu đọng màu xanh đen, vươn tay xoa xoa khóe miệng.
Cô bé khô gầy vừa khéo nằm giữa quốc sư Nam Uyên quốc và Trần Bình An, từ đầu tới cuối cô vẫn luôn cuộn tròn trên băng ghé ở chân tường.
Nó khe khẽ liếc nhìn gã mặc áo trắng kia, lợi hại thì đúng là lợi hại, nhưng lúc này không khỏi có chút đáng thương.
Không biết có phải ảo giác hay không, nó phát hiện người kia tuy bị một quyền đánh cho thảm hại, nhưng sau khi chậm rãi đứng lên, hắn lại đang đối mặt với lão đầu tử nhìn như tiên sinh trường tư thục kia, đồng thời cũng đối mặt với mình.
Đại khái là nói, đừng sợ?
Rõ ràng nó biết tính mạng mình móc nối với hắn. Một khi hắn chết rồi mình quá nửa cũng sẽ ởi đứt theo.
Nhưng nó vẫn nhịn không được nổi cơn tức giận, hận không thể một khắc sau hắn bị lão vương bát kia đánh chết cho rồi.
Loại cảm xúc này, ngôn ngữ không diễn tả hết được.
Tựa như lúc ban đầu khi nó nhìn thấy người tuyết trong hộp gỗ.
Nó thích thứ đó như vậy, nhưng nếu đã không giành được, vậy thì ném đi, hủy sạch, chết đi.
Nó cảm thấy làm thế không có gì không đúng cả.
Hai thanh phi kiếm trước sau phá tường mà tới, trọng thương Trâm Hoa Lang mới vừa thu hồi toàn bộ niệm châu.
Luc Phảng chiếm hết tiên cơ và thượng phong bị từng quyền đánh bay tới cuối phố, một quyền sau cùng thậm chí đánh cho Lục Phảng lún vào vách tường.
Cuối cùng là quốc sư Nam Uyên quốc Chủng Thu tiến đến thu quan.
Chủng Thu được xưng là thiên hạ đệ nhát thủ, một quyền đánh lui người thanh niên kia, cứu ởi Lục Phảng đã không còn sức đánh trả.
Phùng Thanh Bạch mượn cơ hội thu hồi bội kiếm của mình, chẳng những thế, còn dự tính thừa dịp trả Đại Xuân cho Lục Phảng, chỉ là Chủng Thu ngang trời xuất thế. Phùng Thanh Bạch liền xóa bỏ ý niệm để tránh vẽ rắn thêm chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận