Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1685: Gió To, Nổi Bão (3)

Chương 1685: Gió To, Nổi Bão (3)Chương 1685: Gió To, Nổi Bão (3)
Lưu Chí Mậu vỗ võ bả vai Chương Yểm: "Không phải cố ý mua chuộc lòng người, nếu ngươi không phải là Chương Yểm mà chỉ là một tu sĩ tu luyện Long Môn cảnh tâm thường thì tính là cái rắm gì chứ, đâu cần Lưu Chí Mậu ta suốt ngày lảm nhảm như làm mẹ thế này, có thời gian nhàn hạ sao không bế quan tu hành đi? Vô tình tu luyện tới Ngọc Phác cảnh thì mẹ nó Đại Ly còn dám mài dao nữa không, còn bất đắc dĩ qua cầu rút ván hay không. Cũng chính là Ngọc Phác cảnh, một Nguyễn Cung đã được Tống thị của Đại Ly nâng lên trời rồi. Ta chỉ còn cách Nguyên Anh nửa bước nữa, kém Nguyễn Cung nửa cảnh giới thôi, tức gần chết."
"Nói đi cũng phải nói lại, năm đó chính ngươi đã tận tay dạy ta làm sao mua chuộc lòng người."
Lưu Chí Mậu rút tay khỏi vai Chương Yểm, chỉnh lại vạt áo cho ông ta, mỉm cười nói: "Ta hy vọng những lão tiểu nhị xung quanh ta, ít nhất một người sẽ có kết thúc yên ổn. Dù sao cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, đừng cảm ơn ta, không thì khách sáo quá rồi."
Chương Yểm đột nhiên bắt đầu mắng: "Lão già khốn kiếp, thật sự có một ngày đánh chết Đại Ly hoặc Lưu Lão Thành sau đó ta trốn đi, sáu mươi năm sau thì sao có thể đuổi kịp ngươi, trò chuyện với ngươi trên đường tới hoàng tuyền không?"
Chương Yểm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không đi."
Lưu Chí Mậu nhìn gã bướng bỉnh kia, nói một câu: "Ngươi có thể làm bạn với tiên sinh phòng sổ sách của chúng ta, khi ngươi thông minh trông không giống người tốt chút nào. Khi ngoan cố lại giống như một kẻ ngốc có đầu óc bị úng nước."
Chương Yểm nói: "Hiện giờ tâm trạng của ngươi không đúng lắm, không có lợi cho tu luyện, đi trăm dặm thì chín mươi chỉ mới tính là một nửa, lúc này đột ngột mất đi một hơi thì kiếp này sẽ rất khó ngóc lên lại được, sao có thể bước vào thượng ngũ cảnh đây? Ngươi đã vượt qua bao nhiêu sóng to gió lớn, chẳng lẽ bây giờ vẫn không rõ có bao nhiêu đối thủ chết dưới tay chúng ta chỉ vì kém một hơi thở chứ?"
Lưu Chí Mậu ôi một tiếng: "Chương Yểm, được đấy, lại bắt đầu lên mặt dạy đời ta rồi, còn dám nói chuyện tu luyện với ta nữa, ngươi thực sự cho rằng hai ta vẫn còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa ở Quan Hải cảnh à?"
Chương Yểm mỉm cười nói: "Lúc ta tiến vào Động Phủ cảnh vẫn được coi là một đứa nhóc, lúc đó Lưu Chí Mậu ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, biết sao được, mấy sơn trạch dã tu ăn thịt chó hoang còn sống tốt hơn tiên sư phả hệ bọn ta nhiều."
Lưu Chí Mậu chế giễu: "Làm dã tu ở hồ Thư Giản nhiều năm vậy rốt cuộc ngươi vẫn tự cho mình là tiên sư phả hệ sao?”
Chương Yểm lẩm bẩm: "Có một chuyện, ta vẫn để ở đáy lòng chưa từng nói với ai, ta đi theo người tên Lưu Chí Mậu kia, từ ngày đầu tiên đến hồ Thư Giản, đã ôm theo hy vọng có một ngày, có thể tận mắt nhìn thấy Lưu Chí Mậu lấy thân phận dã tu khai tông lập phái ở hồ Thư Giản. Cho nên mấy năm nay, ta thường xuyên đi lang thang ở nơi ta và Lưu Chí Mậu đặt chân sớm nhất ở hồ Thư Giản, một hòn đảo nhỏ trùng tên với phủ Hoành Ba, đảo Hoành Ba, to bằng bàn tay. Sau đó bị một kẻ thù cấp Kim Đan lúc ấy vốn không thể địch nổi dùng pháp bảo bản mệnh đánh cho không còn gì, thật sự là khiến ta tức chết, lúc ấy ta cõng Lưu Chí Mậu không hề có chút nhụt chí nào. Một mình chèo thuyền đi qua, lại lặng lẽ vừa chèo thuyên vừa âm thầm rơi lệ, khóc trong đau khổ."
Trần Bình An và Đàm Nguyên Hướng đến phủ Hoành Ba gần như là cùng một lúc.
Chỉ là một người trong sáng một người trong tối.
Lưu Chí Mậu đích thân đi ra ngoài dẫn tiên sinh phòng sổ sách đang cầm lồng than đi vào một mật thất bí mật, bốn vách tường và mặt đất phủ đầy tiên Tuyết Hoa, trong đó chỉ đặt bốn tấm bồ đoàn.
Đàm Nguyên Hướng là đảo chủ của đảo Ma Lạp đã ngồi trên một chiếc bồ đoàn, nhắm mắt nghỉ ngơi, khi Lưu Chí Mậu và Trần Bình An sánh bước đi vào, ông ta mới mở mắt ra, đứng dậy, cười nói: "Tiếng tăm của Trần tiên sinh đúng là như sấm bên tai."
Trần Bình An hỏi một câu không đầu không đuôi: "Về tình hình gần đây ở hồ Thư Giản, Đàm đảo chủ có biết vị đồng liêu Lý Bảo Châm hiện đang ở Lục Ba Đình của Thanh Loan Quốc không?"
Đàm Nguyên Hướng nói: "Thường thì cách một thời gian sẽ trao đổi một số tình báo quan trọng. Nếu Trần tiên sinh không muốn tin tình báo bị đề cập đến quá nhiều thì ta có thể nói trước với họ."
Tất nhiên Trần Bình An cần, hắn chắp tay cảm tạ ông ta.
Đàm Nguyên Hướng nói một loạt những lời khách sáo, cái gì mà hóa ra Trần tiên sinh là sơn đại vương của quận Long Tuyền, còn là bạn tốt của chính thần Bắc Nhạc Ngụy Bách, trong nội bộ của Lục Ba Đình, ai ai cũng ngưỡng mộ tiếng tăm của Trần Bình An.
Thật ra trong lòng Trần Bình An chẳng những không ngạc nhiên và cảm kích mà ngược lại còn bắt đầu lo lắng về cuộc gặp bí mật tối nay.
Trong giới quan lại ở Đại Ly, đặc biệt là đối với các gián điệp được bố trí ở bên ngoài vương triều Đại Ly, bọn họ tuân thủ rất nghiêm các quy định của luật pháp. Cái được gọi là "nói trước" của Đàm Nguyên Hướng là để tạo ra ngoại lệ, nếu thay bằng một sơn trạch dã tu của hồ Thư Giản, đương nhiên có thể hiểu là thành ý trong giao dịch của cả hai bên. Tuy nhiên Trần Bình An lại là người cực kỳ quen thuộc những quy củ của người Đại Ly, biết làm sao được, đôi bên từng là tử địch, chủ nhân trước kia của Lục Ba Đình chính là vị nương nương trong cung kia, nàng ta là nữ tử có quyền thế nhất vương triều Đại Ly. Vì Đàm Nguyên Hướng đã dám phá vỡ nguyên tắc nên cho dù chỉ là vi phạm một chút xíu thì cũng có nghĩa là hắn ta phải tìm cách âm thầm tìm cách bù lỗ trên người của Trần Bình An. Điều này cũng là việc thường thấy trong thương trường, làm buôn bán phải thì nói theo đạo lý của người làm buôn bán thôi. Rất nhiều bằng hữu cãi nhau chỉ vì một chút tiền mà cuối cùng trở thành kẻ thù, chưa hẳn là do bằng hữu đó không trung thực, mà còn do bản thân mình sai ở chỗ "không biết rõ'. Còn về thứ tự ưu tiên, đúng sai lớn nhỏ thế nào thường là do xử lý mọi thứ theo cảm tính, dẫn đến chuyện tự hại mình rồi hại người, lưỡng bại câu thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận