Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1170: Năm Ngàn Lính Vây Núi (5)

Chương 1170: Năm Ngàn Lính Vây Núi (5)Chương 1170: Năm Ngàn Lính Vây Núi (5)
Chương 1170: Năm Ngàn Lính Vây Núi (5)
Bùi Tiền nhìn kỳ phổ trong tay Lô Bạch Tượng, nó không hiểu, cũng không có hứng thú, nó ghét nhất là chuyện đánh cờ, ngươi một cái ta một cái, còn phải suy nghĩ nửa ngày, quá nhàm chán, nếu người khác chỉ hạ được quân cờ, nó sẽ có thể liên tục hạ ba bốn quân, như vậy mới thú vị.
Lúc đã có thể ngửi được hương vị cơm trắng, Trần Bình An chợt nói nhỏ giọng: "Có một đám người đang đi tới miếu nhỏ này, các ngươi cứ làm việc của mình, không cần để ý. Đói thì cứ ăn cơm trước.”
Mưa to giàn giụa, có một hàng người đội mưa đi tới, tiến thẳng về phía miếu hoang bên này.
Mười máy người, đầu đội nón mũ, thân khoác áo tơi, thân hình ai nấy đều cường tráng nhanh nhẹn, người người đeo yêu đao, khí tức trầm ổn.
Trần Bình An ở chung cùng đội ngũ Diêu gia lâu như vậy, vừa nhìn là nhận ra những người này chắc chắn là tinh nhuệ trong quân.
Người cầm đầu là một vị nam tử thanh tráng chừng hơn ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, lúc hành tâu, bước đi như rồng như hỗ, nổi bật hơn so đám đông sau lưng, có thể nói là như hạc giữa bày gà.
Người đó dừng lại trước miều hoang khoảng mười bước, cười hỏi Trần Bình An: "Có phải đây là Trần công tử, người đã cứu Diêu lão tướng quân dưới tay kiếm tu, đánh giết Tiểu Quốc Công gia Cao Thụ Nghị hay không?”
Thấy Trần Bình An không nói chuyện, người này cười nói: "Ta tên Lưu Tông, là con em Đại Tuyền Lưu thị, mấy năm nay một mực ăn gió nằm sương ở biên cảnh phía bắc, sau khi nghe được hai tin tức kia liền nghĩ nhất định phải tới bái hội Trần công tử, mấy ngày trước thám báo trong quân ta lén lút đi theo các ngươi, có chỗ nào mạo phạm, ta đứng ở đây xin lỗi Trần công tử một tiếng!"
Lưu Tông.
Đại hoàng tử Đại Tuyền vương triều.
Tay nắm đại quyền biên quân phía bắc, có uy vọng cực cao trong vương triều Đại Tuyền, có được điều đó trừ dựa dòng họ mang từ trong bụng mẹ, phần nhiều là dựa vào vô số chiến công lập được ở biên quan.
Trần Bình An hỏi: "Chỉ thế thôi?" Lưu Tông ha ha cười nói: "Đương nhiên không phải, Trần công tử khả năng không hiểu rõ về thành Thận Cảnh, lúc còn bé Cao Thụ Nghị kia ngày ngày đi theo sau mông đít ta, nhiều năm nay quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, Trần công tử giết hắn, mặc dù ta không đến nỗi thương tâm, dù sao thì sau khi ta rời khỏi kinh sư, thì hắn nghiêng nhiều hướng về phía lão tam hơn. Chẳng qua ta rất hiếu kỳ, tu vi võ đạo phải cao đến mức nào mới có thể đánh ngang tay cùng chưởng ấn Ngự Mã giám Lý Lễ!"
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía. Lưu Tông vươn ra một bàn tay: "Không nhiều, chỉ năm ngàn binh mã. Trên núi có hai ngàn bộ tốt tinh nhuệ biên quân, dưới chân núi còn có ba ngàn, không biết Trần công tử cảm thấy phần lễ gặp mặt này đã đủ hay chưa? !"
Trần Bình An không khỏi lộ vẻ kỳ quái: "Nếu đã có nhiều binh mã như vậy áp chế, một hoàng tử điện hạ như ngươi còn lấy thân mạo hiểm làm gì? Khoảng cách giữa ngươi ta chỉ có mười bước đường, dù ngươi cũng là một vị võ phu thân thủ không tầm thường, nhưng cũng không đến nỗi chủ quan thế chứ?"
Lưu Tông cười lớn hỏi: "Trần Bình An, năm nay ngươi mấy tuổi? Còn không đến hai mươi phải không? Biết ta tuổi tác bao lớn không? [Tròn ba mươi, không nhắc tới thể phách rèn luyện được ở thành Thận Cảnh trước kia, mấy năm nay ở biên quan chém giết vô số, hiện giờ cũng mới vừa vặn trở thành võ phu lục cảnh! Nếu thật sự bắt ta đối đầu với người như Thủ Cung Hòe của vương triều Đại Tuyền chúng ta, đừng nói phân sinh tử, sợ rằng đến cả ra quyền rút đao với lão hoạn quan ta cũng không dám, ngươi nói xem có phải tức chết hay không?”
Trần Bình An hỏi: "Vậy ngươi đi đến chỗ này là để... tìm chết?"
Lưu Tông một tay nắm chặt chuôi đao, một tay ngón cái chỉ chỉ sau lưng, nhếch miệng cười nói: "Đều là tu sĩ tùy quân nỗi bật nhất mặt bắc Đại Tuyền, ngươi cứ thế hoàn toàn không xem ra gì sao?”
Thấy người thanh niên tay xách nhánh cây kia không muốn nói chuyện, ánh mắt Lưu Tông ra chiều cân nhắc: "Có người muốn cái đầu trên cổ ngươi, có người muốn ngươi giao ra thứ lấy được ở Bích Du phủ, cũng có người muốn hồ lô rượu giữa eo ngươi. Trần Bình An, ngươi thật sự cho là một tên quân tử thư viện đã chết rồi, một khối ngọc bài tổ sư đường Thái Bình không biết là thật hay giả sẽ có thể khiến ngươi bình yên vô sự đi đến Thiên Khuyết phong? Nghêng ngang ngồi lên chiếc đò ngang tiên gia rời khỏi Đồng Diệp châu?"
Trong miếu hoang, Chu Liễm bưng chén cơm lên, ngồi cạnh đống lửa, hai ba đũa và sạch cơm trắng trong chén, sau đó đứng dậy.
Ngụy Tiện chậm rãi nhai cơm, nhỗ ra một câu: "Thằng này lắm mồm quá, sống không lâu đâu."
Lô Bạch Tượng tay đè chuôi đao, đi về hướng cửa miếu. Tùy Hữu Biên vác trường kiếm theo sát ngay sau.
Ngụy Tiện đưa nửa chén cơm thừa lại cho Bùi Tiền ngồi ở bên cạnh: "Thưởng cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận