Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1603 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (3)



Chương 1603 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (3)




Cố Xán gật đầu nói: “Chính là bởi vì hiểu rõ nên ta mới muốn nhắc nhở đại sư tỷ, nếu không lỡ như hôm nào đó vì chút thức ăn dính nơi kẽ răng sư phụ rồi mất mạng ở chỗ này của ta, đại sư tỷ không hối hận nhưng ta là sư đệ, đã chăm sóc đại sư tỷ nhiều năm như vậy, ta cũng phải nắm cổ tay tiếc nuối đó.”
Vẻ mặt Điền Hồ Quân tràn ngập vẻ cười khổ: “Ta nhớ rồi.”
Cố Xán đưa tay ra, vỗ nhẹ vào khuôn mặt Điền Hồ Quân: “Đi đi, sư phụ lão nhân gia vẫn đang chờ tin tức của tỷ đó.”
Sau khi Điền Hồ Quân rời đi.
Cố Xán quay đầu nói nhỏ với Tiểu Nê Thu: “Cứ gọi ngươi là Tiểu Nê Thu mãi cũng không được, ta đi tới chỗ Trần Bình An nhờ huynh ấy đặt tên giúp ngươi nha.”
Tiểu Nê Thu nhăn nhăn nhó nhó.
Cố Xán cười nói: “Cũng đâu phải là tên bản mệnh của ngươi đâu, có gì mà phải sợ hãi hay thẹn thùng chứ.”
Trên đường đi về phía căn phòng kia, Cố Xán nhíu mày hỏi: “Tối hôm đó, nghe phòng Trần Bình An xảy ra động tĩnh, đó là thật sự giống như lời huynh ấy nói, chỉ là sự cố khi luyện khí thôi sao?”
Tiểu Nê Thu lắc đầu. Bây giờ nó là một Nguyên Anh, đối với chuyện tu luyện, nó chuyện đứng trên cao nhìn xuống các tu sĩ Luyện Khí trong ngũ cảnh, có thể thấy rõ: “Chắc chắn không đơn giản như vậy được, chắc chỉ khá hơn tẩu hỏa nhập ma một chút, nguyên nhân cụ thể khó mà nói được. Trần Bình An có gốc rễ của võ phu thuần túy, còn xây dựng lại cầu trường sinh, không giống như chúng ta đâu, cho nên ta nhìn không ra chân tướng, nhưng đêm đó Trần Bình An bị thương không nhẹ, chủ nhân cũng nhìn ra hắn bị thương không chỉ đơn thuần là thể phách và thần hồn thôi, tâm cảnh...”
Tiểu nê thu không dám nói thêm nữa.
Cố Xán dừng bước không đi tới, bắt đầu trầm mặc.
Cả người hắn tản ra một luồng khí thế khiến cho người ta ngạt thở.
Hỗn thế tiểu ma vương khiến cho cả Thư Giản hồ này vừa nghe đã sợ mất mật này cũng không phải chỉ dựa vào mỗi Lưu Chí Mậu để đi được đến ngày hôm nay.
Cố Xán cười khổ nói: “Vậy ngươi nói xem, bù đắp thế nào đây?”
Tiểu Nê Thu trong hình hài thiếu nữ da dẻ mịn màng, gãi gãi đầu: “Bản thân Trần Bình An cũng đâu có nói gì, chủ nhân, hay là đừng nên vẽ rắn thêm chân nữa? Không phải chủ nhân thường xuyên cười đám sâu kiến thân bị vây trong khốn cảnh kia là làm nhiều thì sai nhiều hay sao?”
Cố Xán gật đầu: “Có lý.”
Đi đến gian phòng không lớn của Trần Bình An, Cố Xán nhấc cái ghế đẩu ra ngồi ở cửa, cười nói với Trần Bình An về mục đích của chuyến đi ngày hôm nay, muốn đặt cho Tiểu Nê Thu một cái tên, không liên quan đến danh tự bản mệnh của yêu vật thế gian và giống loài giao long.
Trần Bình An đặt bút xuống, ngẩng đầu suy nghĩ: “Hay gọi là Thán Tuyết đi, Thán Tuyết đồng lô, tương thân tương cận, đáng quý biết bao.”
(Thán: tức than, lô: lò, thán tuyết đồng lô ý chỉ hai vật hoàn toàn độc lập nhưng vẫn ở cùng chỗ với nhau)
Cố Xán gật mạnh đầu, cười nói với Tiểu nê thu: “Thế nào?”
Tiểu nê thu ngượng ngùng đáp: “Quá văn nhã rồi, ta cũng chưa từng đọc sách bao giờ, có khi nào trở thành trò cười cho người ta hay không.”
Cố Xán cười nhạo nói: “Ai dám chê cười tên thật của ngươi, ta sẽ...”
Cố Xán nhanh chóng ngậm mồm lại, âm thầm quay đầu.
Nhìn thấy Trần Bình An đã tiếp tục nhấc bút lên, cúi đầu viết chữ một lần nữa.
Cố Xán ngồi phơi nắng ấm ngày thu suốt cả buổi, cảm thấy uể oải không có tinh thần, sau đó ngủ gật luôn.
Hắn ngồi trên băng ghế nhỏ, trời có sập xuống cũng có Trần Bình An đang ngồi sau lưng mình nơi thư án kia, Cố Xán không sợ.
Cố Xán vươn vai, quay đầu hỏi: “Mẫu thân ta nói tối nay bà sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm, làm đồ ăn còn đậm hương quê hơn cả lần trước, huynh có rảnh không?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Thay ta nói một tiếng cảm ơn với thẩm thẩm, tới giờ cơm tối đến ta sẽ qua đó. Đúng rồi, nói với thẩm thẩm một tiếng là ta không uống rượu.”
Cố Xán cười tươi như hoa: “Được rồi! Vậy huynh bận tiếp đi.”
Lúc Cố Xán đặt lại cái ghế vào góc tường, Trần Bình An đột nhiên nói: “Nói với Điền Hồ Quân một tiếng, ta muốn sưu tập địa phương chí của Thư Giản hồ, ngoại trừ thư tịch trân tàng các đảo, có thể còn muốn thư tịch của Trì Thủy thành cạnh Thư Giản hồ và một vài châu quận huyện chí ở xa một chút. Tất cả các chi tiêu, không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền thần tiên, cứ để ta thanh toán hết. Nhắc lại một câu, vào lúc báo giá cuối cùng, phải tính cả những phí tổn ngoài dự tính bao gồm cả nhân lực vật lực Thanh Hạp đảo, tất cả đều phải nói rõ ràng. Ta tin Thư Giản hồ sẽ không lạ lẫm gì với chuyện này.”
Cố Xán cười nói: “Chuyện nhỏ! Bây giờ trong mười hai đảo của Thanh Hạp đảo đang nuôi một đám người chỉ biết phất cờ hò reo mà không ra sức, vừa lúc đã đến lúc đi làm chuyện đúng đắn rồi.”
Trần Bình An nhìn về phía Cố Xán.
Cố Xán suy nghĩ một hồi: “Có chuyện này ta sẽ nói trước, trong lúc bàn bạc chuyện mua bán, không được lấy cờ hiệu Thanh Hạp đảo ra ép mua ép bán, làm xằng làm bậy.”
Trần Bình An nói: “Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì ngươi hãy nói với ta ngay, ta sẽ tự mình xử lý.”
Cố Xán cười xán lạn nói: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu, nơi này là Thanh Hạp đảo, là Thư Giản hồ, có rất nhiều quy tắc nhưng cũng có rất nhiều người thích làm sai quy tắc, nếu như thật sự làm sai quỷ tắc, phải trả cái giá đắt gì trong lòng mỗi người đều tự có tính toán.”
Cố Xán mang theo Tiểu nê thu rời khỏi sơn môn Thanh Hạp đảo.
Cố Xán đột nhiên nói: “Tiểu nê thu, sao ta cứ có cảm giác ánh mắt cuối cùng Trần Bình An nhìn ta là lạ thế nào ấy, lúc đó trong lòng ngươi có thấy sợ không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận