Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1802 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (1)



Chương 1802 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (1)




Trong lòng lão nho sĩ dường như đã trải qua một trận đấu tranh tinh thần, nhưng vẫn hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Trần Bình An đang cách đó khoảng mười mấy bước, cúi xuống nhìn những thẻ tre đó, nhìn một lúc như trút bỏ được gánh nặng, ông ta quay đầu cười hỏi: "Chàng thanh niên, một mình đi xa để học hỏi thêm à?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói: "Cũng có thể xem là vậy, muốn đi nhiều hơn một chút."
"Ừ, không tệ, không tệ. Đi ngàn dặm đọc ngàn cuốn sách. Hậu thế ngày nay mua sách và học tập ngày càng ít tốn công sức, nhưng lại càng không thể chịu khổ được."
Lão nho sĩ gật đầu, sau đó hỏi: “Có phiền không nếu ta tới xem những mảnh tre quý giá này của ngươi?”
Trần Bình An cười nói: "Lão tiên sinh cứ việc xem đi."
Chẳng mấy chốc Trần Bình An đã cảm thấy hối hận, ông lão không chỉ đơn giản là nhìn những thẻ tre, lật qua lật lại, còn thích đặt câu hỏi, hơn nữa có rất nhiều câu hỏi, câu này là từ đâu mà ra, có đôi lúc Trần Bình An sẽ nhắc đến tên một quyển sách hoặc chủ nhân của câu nói đó, ông lão càng có hứng thú, dò hỏi Trần Bình An có biết nguồn gốc kiến thức và tôn chỉ lập ý trong trong cuốn sách đó của người đó
không, Trần Bình An trả lời rất tốn công, lời nói của vị lão nho sĩ cũng không mấy khách khí. Có một số việc Trần Bình An không hiểu lắm, nhưng đó lại là những kiến thức ông lão rất quen thuộc, sau đó còn muốn dạy dỗ cho Trần Bình An một chút kiến thức, khiến Trần Bình An chỉ có thể liên tục gật đầu lắng nghe, khiêm tốn tiếp nhận lời nhận xét của ông lão.
Lão nho sĩ thực sự không sợ phiền phức, vị thiếu niên thư đồng từ xa gọi hai lần, nhưng ông lão đều từ chối, cuối cùng, thư đồng đành dứt khoát đặt túi đồ xuống, ngồi đó bên đó một mình than ngắn thở dài.
Sau hơn một canh giờ, cuối cùng ông lão cũng đọc xong các thẻ tre và đặt xong câu hỏi.
Ông lão chợt mỉm cười hỏi: “Chàng thanh niên, ta đặc biệt thích hai mươi tấm thẻ tre trong đó, ngươi có đành lòng tặng cho ta được không?”
Trần Bình An quả quyết lắc đầu: "Không được."
Hắn không hề thân quen với lão tiên sinh này.
Trần Bình An vừa quyết định trong thời gian sắp tới sẽ không làm Thiện Tài Đồng Tử nữa.
Ông lão có chút sốt ruột nói: "Ngươi đã đọc nhiều đạo lý trong sách như vậy mà lại nhỏ mọn đến thế? Thư sinh trong thiên hạ đều là người cùng một nhà, tặng mấy cái thẻ tre thì đã là gì chứ."
Trần Bình An híp mắt cười nói: "Đáng tiếc, lão tiên sinh là một học giả uyên bác, đến bây giờ ta vẫn chưa được coi là học giả. Hơn nữa, trong sách cũng có một đạo lý là ‘kỷ sở bất dục vật thi ư nhân’. Lão tiên sinh đừng ép buộc, làm khó người khác, nếu không sẽ không tốt lắm đâu.”
( Khổng Tử nói: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân 己所不欲勿施於人, nghĩa là Điều gì bản thân mình không muốn thì chớ làm cho người khác.)
Ông già chỉ vào Trần Bình An: "Tiểu tử tốt này, đọc sách chỉ đọc những đạo lý sai lệch. Thôi vậy, thôi vậy, nếu như ngươi đã dùng đại đạo lý ‘kỷ sở bất dục vật thi ư nhân’ ra để đè ép ta, ta cũng chỉ biết nhẫn nhịn và nói một câu rằng 'quân tử không tranh giành đồ người khác thích' để an ủi bản thân mình mà thôi".
Trần Bình An cười chứ không nói gì.
Ông lão hiển nhiên vẫn không bỏ cuộc, thấy Trần Bình An không hề có chút hiểu ý, đành phải mặt dày hỏi lại: “Ngươi thật sự không tặng cho ta sao? Nếu hai mươi trẻ tre nhiều quá thì mười hai cái cũng được."
Trần Bình An bất lực nói: "Lão tiên sinh, ta thật sự không thể tặng được. Những tấm thẻ tre này và những nội dung trên đó đối với ta mà nói có ý nghĩa rất lớn, ta muốn mang chúng về nhà, trân trọng cất giữ. Mỗi tấm thẻ tre đều tượng trưng cho tâm trạng của một khoảnh khắc và địa điểm, mỗi lần ta lấy nó ra phơi nắng, đều là một lần tự kiểm điểm lại.”
Ông lão giận dữ nói: "Điều đó có nghĩa là ngươi đã học thuộc lòng rồi. Đạo lý thực sự đã thấm nhuần vào trong bụng rồi thì làm gì còn mở những thẻ tre này ra đọc lại nữa?"
Trần Bình An bị chọc cười, chết tiệt, lão tiên sinh này cứ lôi hết đạo lý này đến đạo lý khác, chung quy lại chẳng phải ông ta muốn lấy hai mươi bốn thẻ tre vào túi của mình sao sao? Trần Bình An đã phát hiện từ lâu rồi, trong số 45 thanh tre mà ông lão thích đến không nỡ buông tay, phần lớn đều là trúc xanh từ Thanh Thần sơn và trúc tím của tiên gia trên đảo Tử Trúc. Chỉ gần Trần Bình An gật đầu đồng ý, lão tiên sinh sẽ lập tức lấy đi linh khí vây quanh những thẻ tre đó đi. Nếu ông ta thật sự thích nội dung trên thẻ tre thì cũng kệ đi, nhưng chỉ cần là một tu sĩ có chút mắt nhìn, thèm muốn bản thân những linh trúc đó, chẳng lẽ Trần Bình An còn phải trở mặt, giật lấy đống thẻ tre đó lại sao?
Thấy thái độ của Trần Bình An rất kiên quyết, ông lão đành phải bỏ cuộc, lẩm bẩm than trách.
Trần Bình An cũng bắt đầu thu dọn các thẻ tre, nhìn thấy lão tiên sinh mặt mày đau khổ dường như những miếng bạc đang tuột khỏi tay mình.
Đến mức Trần Bình An nhìn thấy cũng không đành lòng, hai mươi bốn tấm tre cũng không cần thương lượng, mười hai thẻ cũng không được, hay là hắn tặng cho sáu tấm tre, cho có lệ một chút? Nếu không, lão tiên sinh cũng đang lãng phí ở đây hơn một canh giờ rồi, Trần Bình An cũng đã có chút mệt mỏi, thì chắc là lão tiên sinh này cũng không khá hơn bao nhiêu, cho dù ông ta có thèm muốn những tấm thẻ tre đó, trong lòng không mệt mỏi, nhưng đã chừng đó tuổi rồi, còn phải ngồi xổm cả nửa ngày thì chắc cũng mệt rồi. Hơn nữa, lão tiên sinh là người có cả một bụng kiến thức, khi nói chuyện nhất định không thể nào giả tạo được. Chỉ là hơi mê tiền một chút, nhưng về mặt này, thì ông ta cũng là người cùng đường với hắn.
Ông lão đã làm tất cả những gì có thể, nhanh chóng “có lòng tốt” khuyên can Trần Bình An: “Chàng thanh niên, trời nắng chói nóng như vậy, ngươi đừng vội cất đi, tranh thủ lúc thời tiết đẹp phơi nó dưới ánh nắng thêm một chút, những thẻ tre chỉ sợ bị sâu mọt gặm nhấm hay bị thấm nước... Nếu ngươi lo lắng rằng nếu mặt trời lặn mới bắt đầu làm sẽ không kịp dọn dẹp thì có ta ở đây, ta có thể giúp, ngươi làm như vậy thì thật là có lỗi với lời hay ý đẹp trên những mảnh tre này!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận