Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1794 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (10)



Chương 1794 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (10)




Ngày hôm đó.
Hai mắt của ông lão gần như đã mù, mặc chiếc áo thanh sam cũ kỹ, đã bạc màu thành màu trắng xám, đang ngồi nghiêm chỉnh ở đại đường, ông lão cứ ngồi ở đó một mình như thế.
Tuy đã không còn nhìn thấy rõ binh sĩ của Đại Ly nữa, nhưng tiếng giáp sắt boong beng, tiếng bước chân, đều mang lại khí thế chiến trường đủ để khiến quận thủ của Thạch Hào quốc phải khiếp sợ vô cùng.
Nhưng Ngu Sơn Phòng và hơn mười tinh binh của Đại Ly đều không ngờ rằng không đợi bọn họ lên tiếng, lão tiên sinh đã dùng tiếng Đại Ly chuẩn mực nhất chế nhạo: "Thôi Sàm dạy các ngươi chinh phục thiên hạ như thế này đó sao?! Đây là cách Tề Tĩnh Xuân dạy các ngươi đạo lý đó à?! Thật giỏi cho một kỵ binh của Đại Ly uy phong dũng mãnh, khá hay cho một Đại Ly đã lắng nghe tiếng sách vở của thư viện Sơn Nhai hàng trăm năm!”
Ông lão mặc áo nho đột nhiên đập mạnh vào tay nắm, cố gắng trừng to mắt ra, giận dữ trừng mắt nhìn hiệu úy và các binh lính của Đại Ly: "Ta cũng muốn xem thử, một Đại Ly như phân chó thế này có thể nhảy xa được bao nhiêu năm!"
Ông lão đứng dậy, đưa ngón tay ra, giận dữ chửi rủa nhóm tinh binh mặc áo giáp sắt của Đại Ly. Mắng chửi đến mức khiến Ngu Sơn Phòng cảm thấy bức bối vô cùng, nhưng từ đầu đến cuối, bao gồm cả hắn ta trong đó, không một binh một tướng, không một ai rút kiếm ra khỏi vỏ, thậm chí ngay cả một câu gay gắt cũng không hề nói ra.
Hắn ta vừa rời khỏi phủ đệ đó, đồng thời cũng không cho phép bất cứ ai làm phiền tòa phủ đệ đó.
Sau khi Quan Ế Nhiên biết được, hắn ta đã đích thân viết thư cho Tô Cao Sơn, hỏi xem có thể phá lệ, cho phép gia tộc này không dán môn thần Viên Tào của Đại Ly được hay không.
Trên thực tế, Quan Ế Nhiên cũng cảm thấy điều đó khó có khả năng xảy ra, dù sao các quy tắc ở Đại Ly đều rất cứng nhắc, không ai dám vượt quá giới tuyến một bước.
Kết quả Tô Cao Sơn gửi thư lại mắng Quan Ế Nhiên té tát, nói Thạch Hào quốc hiện tại đã là đại chư hầu của Đại Ly chúng ta rồi, nếu một thư sinh như vậy mà còn không tôn trọng, chẳng lẽ đi kính trọng con rùa Hàn Tĩnh Linh đó, hay là Hoàng thị phế vật đó? Chuyện này cứ quyết định như thế đi, cho phép lão tiên sinh đó không cần phải dán môn thần của Đại Ly ở ngoài cửa, một khi quốc sư trách tội, Tô Cao Sơn ông ta sẽ gánh vác trách nhiệm, cho dù có tranh cãi đến chỗ vương gia, Tô Cao Sơn ông ta cũng sẽ làm như vậy, nếu Quan Ế Nhiên ngươi có gan, nếu có một ngày thật sự bị quốc sư ghi thù, nhớ nói giúp với lão tử vài câu tốt đẹp trước mặt thái gia gia của ngươi, rồi làm phiền ông ấy đến gặp quốc sư nói vài câu tử tế, nói không chừng có thể khiến quốc sư bớt giận lại.
Trần Bình An yên lặng nghe.
Quan Ế Nhiên cuối cùng dựa vào ghế, nhìn Trần Bình An và nói: "Ta nghĩ những thư sinh như thế này nên nhiều hơn một chút. Trần Bình An, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Càng nhiều càng tốt."
Quan Ế Nhiên nheo mắt cười, nâng chén rượu lên: "Ở đây, chỉ có ta và ngươi có thể xem là một nửa thư sinh. Nhóm Ngu Sơn Phòng là một đám võ phu thô lỗ, không biết cái khỉ gì cả, đến đây, đến đây, hai chúng ta uống một chén."
Trần Bình An mỉm cười nâng chén rượu lên, đụng vào chén rượu của Quan Ế Nhiên, không hề phân biệt cao thấp chén rượu ly rượu gì cả: "Vậy thì uống một chén nào."
Ngu Sơn Phòng “phụt” một tiếng, cũng lôi kéo những đồng đội khác, lớn tiếng nói: “Những hảo hán biên quan như chúng ta, cũng uống đi, đừng để ý tới vị tú tài chua lè này.”
Rồi lại cụng chén, tiếng leng keng trong trẻo vang lên.
Cuối cùng, bọn họ đều đã có chút say, sau khi Quan Ế Nhiên một mình tiễn Trần Bình An đến cửa phủ đệ, cơn gió lạnh đêm đông thổi qua, ánh mắt hắn ta trở nên sáng tỏ hơn vài phần, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Về phần xu hướng đại cuộc của hồ Thư Giản, ít nhất là trong tương lai gần, ngươi đừng tham gia vào. Nếu như ngay cả ta cũng không thể động vào, xem được một số vụ án của ngươi, thì nói thật cho ngươi biết, về vấn đề này, ta đã đặc biệt gửi phi kiếm truyền tin đến cho gia tộc ở kinh thành. Bọn họ hồi âm cũng rất mơ hồ và đầy bí ẩn. Vậy điều này có ý nghĩa gì, ta đã hiểu rõ rồi, không phải là ta không thể tin tưởng được ngươi, chỉ là..."
Trần Bình An đã gật đầu nói đùa: "Xem ra ngươi uống chưa đủ rượu nên mới nói ra những lời này. Nếu không, ngoại trừ câu đầu tiên, những lời còn lại ngươi không cần phải nói cho ta biết."
Quan Ế Nhiên vỗ vào vai của Trần Bình An: "Hay lắm, câu này là do ngươi tự mình nói đấy nhé, ngươi lại nợ ta một chầu rượu nữa rồi."
Trần Bình An cười nói: "Chờ đại cục ổn định, sẽ coi như là mừng cho ngươi thăng quan, đến lúc đó sẽ mời ngươi một bữa tiệc rượu mừng công."
Quan Ế Nhiên mỉm cười gật đầu.
Tất cả mọi thứ nằm trong sự im lặng
Nếu sau này Trần Bình An thường xuyên đến thăm, Quan Ế Nhiên cũng sẽ rất vui mừng, nhưng điều này sẽ liên quan đến rất nhiều điều cấm kỵ trong chốn quan trường, cũng sẽ gây ra một số hậu di chứng cho cả hai bên.
Nhưng những lời này Quan Ế Nhiên chỉ có thể giữ trong bụng, hắn ta cảm thấy đã quen được bằng hữu thì phải trả chút giá, nếu không Quan Ế Nhiên hắn ta thật sự chỉ là một kẻ tham lam, thèm rượu cất giữ của Trần Bình An, thèm mấy ngụm rượu tiên gia chưng cất đó sao? Hắn ta, gia chủ tương lai của Quan thị, trụ cột của triều đình Đại Ly mà thiếu thứ này sao? Thứ hắn ta thiếu chẳng qua chỉ là những người bằng hữu mà hắn ta công nhận mà thôi.
Nhưng vì Trần Bình An đã có thể hiểu ra vấn đề ngay từ câu đầu tiên, nói ra bốn chữ "đại cuộc được định", dĩ nhiên Quan Ế Nhiên lại càng vui mừng hơn rồi.
Một người bằng hữu chân chính, thỏa mái uống rượu là điều bắt buộc, nhưng cuộc sống khó có thể theo ý người ta, luôn có những chuyện không vui trong đó, nếu một một người bằng hữu đáng để coi trọng, có thể dốc lòng, sẵn sàng nghĩ cho đối phương vậy thì đó là điều tốt nhất thật sự rồi, à, trong tay không có chén mà lại khiến người ta như đang uống rượu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận