Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1242: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1242: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1242: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1242: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (1)
Trên thực tế đã không tính là ngoài cửa gì, người ta chỉ là giết vào trong nhà rồi, chưa thể tiếp tục lao vào đại sảnh mà thôi.
Tông chủ Đồng Diệp tông hông đeo ngọc bài tổ sư đường, có thể xuyên qua vách chắn trận pháp, mặc áo bào tím, cầm kiếm đứng lơ lửng ở trước mặt tên kiếm tu kia, cười hỏi: "Là kiếm tiên Tả Hữu phải không?”
"Đỗ Mậu?" Kiếm tu nhìn kiếm tu áo bào tím, lắc đầu nói: "Không giống." Cho nên hắn đã xuất kiếm.
Hai kiếm tiên thượng ngũ cảnh.
Như hai dải cầu vòng cắt tan bầu trời đêm.
Chưa xuất hiện một hồi đánh lâu dài trong dự đoán của đệ tử Đồng Diệp tông.
Kiếm tu được coi là có thể "ăn tiền" nhất thế gian, khi chém giết lẽ ra càng dễ dàng lập tức xác định sinh tử hơn luyện khí Sĩ còn lại.
Thứ hai, thực lực cách xa.
Cuối cùng tông chủ Đồng Diệp tông nhanh chóng bị một kiếm bổ vào trong vách chắn, cả người va lên trên một ngọn núi linh khí loãng, đỉnh núi bị đục nỗ ngay lập tức.
Tên kiếm tu kia thẳng tắp một kiếm, từ trên xuống dưới, nháy mắt cắt phá một lỗ thủng lớn trên vách chắn, chậm rãi đi vào, giống như là một người khách không mời tự tới, còn muốn phá cửa mà vào, không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào.
Tiếng chửi mắng rợp trời rợp đất, cùng với pháp bảo tiên gia năm màu hoa mỹ, tất cả đánh về phía người này.
Kiếm tu này không trói buộc phần kiếm khí chất chứa trăm năm không thể hiện thế kia của mình nữa, nháy mắt phóng ra, tựa như thác nước ngân hà đồ xuống nhân gian.
Căn bản là không có một pháp bảo nào có thể tới gần người trong vòng trăm trượng.
Kiếm tu hướng về đỉnh núi tổ tông kia, vẻ mặt lạnh nhạt, khẩu khí như là đang lãnh giáo học vấn của người ta, nói rất nghiêm túc: "Tiên sinh nhà ta đã lên tiếng, muốn ta xử chết mẹ ngươi, ta đọc sách có chút khó khăn chứ chuyện này thì không khó. Như vậy là tới công chuyện rồi, Đỗ Mậu, mẹ ngươi còn sống hay không, ngoại hình như thế nào?" Trời đất yên tĩnh.
Đặc biệt yên tĩnh.
Đợi một lát, Đỗ Mậu mãi vẫn chưa ló mặt ra.
Tả Hữu nhìn phía ngọn núi tổ sư kia, cười nói: "Vậy ngươi không ra đây phải không? Không hỗ là tu sĩ từng đi đến Phi Thăng cảnh, da mặt quá dày, chắc phi kiếm của ta cũng không đâm thủng được."
Có điều đột nhiên Tả Hữu phát hiện có chút khác thường, tại một ban công thần tiên nơi sườn ngọn núi tổ sư, vùng tiên cảnh liên miên phập phòng, có một lão tu sĩ Ngọc Phác cảnh, tựa như đang bảo vệ một thiếu nữ căn cốt không tệ, hơn nữa lúc này, mọi người đều ánh mắt kỳ quái nhìn về phía thiếu nữ, cô là một tu sĩ Long Môn cảnh rất trẻ tuổi.
Sau khi phát hiện Tả Hữu đang nhìn mình, cô lập tức sợ tới mức cúi đầu.
Tả Hữu nhíu nhíu mày.
Bởi vì không ít đệ tử Đồng Diệp tông, hầu như đồng thời đều nhìn về phía giữa sườn núi tổ sư này, giống như đều đang tìm cô.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Lão tu sĩ Ngọc Phác cảnh bên cạnh thiếu nữ có lẽ mang thân phận là người hộ đạo, hắn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng lại không dám tự tiện gây sự kiếm tu sát lực vô cùng kia.
Thiếu nữ nhát gan, lại chịu tủi thân và uất ức rất lớn, cô đang lặng lẽ rơi lệ.
Một tông môn trên núi, muốn đứng vững gót chân, thậm chí là ngạo thị quần sơn, thật ra rất đơn giản, chính là đánh cho giỏi.
Trước kia có tích lũy gia nghiệp, truyền xuống hương khói, có thuật pháp thần thông cao đến thượng ngũ cảnh, có thể thâm căn có đế, sau đó trổ cành ra lá. Bây giờ có kéo tới đánh, đánh cho lui, đi đánh phá nhà người khác, đánh cho người khác ít nhất phải khẩu phục, có thể chống đỡ một mảng bóng cây cho môn phái sư môn để che chở hậu bối.
Về sau, đừng để rơi vào thời kì giáp hạt mà vẫn kiêu ngạo ương ngạnh, đến lúc đó gió đổi chiều, về sau biết sao bây giờ? Còn muốn giữ lấy tổ sư đường hay không? Dù sao tu hành trên núi, báo thù không chú ý cái gì quân tử báo thù mười năm không muộn, trăm phương ngàn kế chờ một trăm năm máy trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng có. Thiếu nữ này kiếp trước từng là Ngọc Phác cảnh chuyển thé, ở sau khi tu sĩ giỏi thôi diễn của Đồng Diệp tông chỉ ra đại khái phương hướng, tông môn tốn thời gian gần ba mươi năm mới vất vả tìm được địa điểm, lại có người chuyên môn mai danh ẩn tích, đợi "cô" mấy chục năm, đợi tới sau khi cô chào đời mấy năm, trải qua một phen chém giết tranh đoạt, lúc này mới thành công mang cô về đỉnh núi.
Cho nên thiếu nữ được mang về Đồng Diệp tông này thuộc loại người trong tương lai có thế đánh rất giỏi.
Tương tự như nữ quan Hoàng Đình của Thái Bình sơn, chỉ là tạm thời còn xa lắm mới có tu vi và khí thế giếng như Hoàng Đình, về sau còn quan trọng hơn do có liên quan đến đại đạo bản tâm.
Lão thiên quân và tông chủ Tống Mao của Thái Bình sơn chắc chắn ngoài miệng không ít lần dạy dỗ Hoàng Đình bớt gây chuyện thị phi, phải biết ẩn nhẫn, nhưng trong đầu ắt hẳn là vui đến nở hoa mới đúng.
Về phần thiếu nữ Đồng Diệp tông được gửi gắm kỳ vọng cao này, điều tiếc nuối duy nhất chính là thiếu nữ tuy có tư chất rất tốt, nhưng mà tính tình thật sự quá yếu đuối, máy lần xuống núi du lịch rèn luyện đạo tâm, tông môn đều đánh giá cô có thiên phú dị bẩm, tính tình nhanh nhẹn, lời khen nhiều vô số, có thể có tận mấy trăm chữ được viết ra để ca ngợi và thể hiện sự yêu thích dành cho cô, nhưng lần nào cuối cùng cũng sẽ thêm một hai câu đại loại như tính tình thuần hậu, hơi thiếu sát phạt và quyết đoán một chút.
Chỉ có điều do e ngại thân phận đặc thù của cô, không ai dám nói nửa câu nặng lời. Đỗ gia đỉnh núi lớn nhát Đồng Diệp tông, càng xem cô như ruột thịt trong lòng.
Lý do rất đơn giản, trừ kiếp trước thiếu nữ là tu sĩ Ngọc Phác cảnh, còn có một tầng thân phận càng quan trọng hơn, thực ra, cô từng là mẫu thân của lão tổ trung hưng Đỗ Mậu.
Tìm kiếm người chuyển thế, nói lại thiện duyên.
Bình thường cũng chỉ có tiên gia trên núi đầu chữ 'tông' mới có nội tình cùng thủ đoạn như thế.
Tả Hữu sửng sốt một phen, một tay cầm kiếm, một tay gãi gãi đầu, đại khái là không muốn dọa một tiểu cô nương vô tội, giải thích: "Ta nói đùa đấy, cô đừng coi là thật. Người đọc sách chúng ta, thích nói chuyện mang hai ý nghĩa." Không nói còn đỡ, dù sao thiếu nữ đã bị dọa ngây người từ lâu. Hắn vừa giải thích như vậy, thiếu nữ sắc mặt trắng bệch đi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại bắt đầu từng chút một, nước mắt vừa mới vụng trộm lau khô, cô khổ sở kìm nén không thể hiện mình là kẻ nhát gan trước mặt đại ác nhân này, bằng không dựa theo tính tình ngày xưa của cô, đã tủi thân uất ức nước mắt tí tách tuôn rơi từ lâu rồi.
Tả Hữu khó xử.
Nhưng hắn cũng không muốn nói thêm điều gì.
Đối phó với thiếu nữ, Tiểu Tề vốn không giỏi. Thôi Sàm tên vương bát đản kia khá hơn một chút, Tả Hữu hắn thì trước giờ cảm thấy tâm tư nữ tử còn khó hiểu hơn nhiều so với học vấn của tiên sinh, tóm lại còn khó hơn nhiều so với đọc sách.
Về phần nói Tả Hữu học vấn có lớn không, có cao không.
So với Tề Tĩnh Xuân chính thống và Thôi Sàm đầu óc lệch lạc, quả thật là kém không ít.
Từ nhỏ hắn đã không thích đọc sách, hắn bị lão tú tài ép buộc ấn mạnh đầu xuống mới chịu đọc sách, tất nhiên vẫn phải có chút học vấn. Đám người tài quân tử thư viện tầm thường, căn bản không có tư cách luân đao với Tả Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận