Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 667: Xuất Kiếm (3)

Chương 667: Xuất Kiếm (3)Chương 667: Xuất Kiếm (3)
Chương 667: Xuất Kiếm (3)
Bên trong chính điện tòa Thành Hoàng các, văn võ tượng thần đang tùy thị trái phải Thành hoàng gia chợt két két, như là sống lại, chắn động làm rất nhiều bụi đất rớt xuống văng khắp nơi, đồng thời bước một bước ra khỏi thần đài, ầm ầm dẫm nát sàn lát đá nơi chính điện, sau đó hai tòa tượng thần hoa văn màu sắc cao tới hai trượng sải bước nhằm phía cửa, trong đó tượng thần cầm thiết giản trong tay nện một giản xuống đầu thiếu niên ra quyền, một pho tượng quan văn khác cầm trong tay quan án tinh thiết lại không hề ngưng trệ một bước bước ra cửa, tay cầm thiết ấn thật lớn, bổ nhào về phía cô gái.
Nguyên bản đánh vỡ trận pháp, có thê để cho Thành hoàng gia khôi phục thân tự do, đây mới là phát triển tình thế hợp tình hợp lý. Nơi nào nghĩ đến sát khí chân chính, căn bản không phải ở quảng trường ngoài điện Thành hoàng, không phải ở cô gái áo trắng âm khí dày đặc, mà ở trong Thành hoàng điện hy vọng có mặt Thành Hoàng? Như vậy Thành Hoàng gia Trầm Ôn vốn nên có được kim thân thần linh, rốt cuộc đã đi nơi nào rồi?
Trong điện Thành Hoàng, ở giữa tòa tượng thần cao lớn uy nghiêm nhát, Thành Hoàng gia nguyên bản kim quang rạng rỡ, giờ phút này ảm đạm không ánh sáng, mảnh vụn màu vàng rơi đây đất, chỉ còn lại có bên trong đôi mắt, lấp la lấp lánh ánh sáng màu vàng sáng rọi. Bất cứ một người địa phương Yên Chi quận nào đều không thể tin được đây là tòa "Kim Thành Hoàng” từng mang đến niềm kiêu hãnh cho Yên Chi quận.
Bởi vì căn cứ huyện chí Yên Chỉ quận ghi lại, pho tượng thần dùng gần một trăm lượng hoàng kim dạng lá để dát lên, quận thủ đại nhân thời đại đó, vì việc này đã cùng quận nội quyền quý phú cầu gia gia cáo nãi nãi, sau khi quyên tiền thành công, còn đặc biệt khắc dấu một tắm bia thiện nhân, ghi lại toàn bộ tính danh gia tộc của người bỏ vốn.
Tượng thần toàn thân hoàng kim tựa như mười không còn một, gian nan lên tiếng, tiếng nói khàn khàn truyền tới bên ngạch cửa,"Hai người các ngươi đi mau, tà ma ngoại đạo này lai lịch không rõ, nhân số đông đảo, nơi đây chỉ là một quỷ mị áo trắng mà thôi, các ngươi nếu có thể sống sót chạy thoát, nhất định phải đi tìm Thần Cáo tông tiên sư, hoặc là quân tử hiền tài của thư viện Quan Hồ, nói Thải Y quốc có đại nạn, một khi diệt quốc, sáu nước xung quanh bao gồm cả Cổ Du quốc cũng không một nước may mắn thoát khỏi!"
Thì ra Thành Hoàng các lý ra nên che chở dân chúng một quận rõ ràng là nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn.
Ngoài cửa chính điện.
Đầu tiên là cô gái cánh tay mắt cá chân đều đeo chuông màu bạc, giúp đỡ Trần Bình An chặn luồng khói đen, bốn chiếc chuông cùng vang, nở rộ ra vô số đóa hoa màu vàng kim nhạt, hoa cả mắt, khói đen vốn khí thế hùng hỗ bị cắt vỡ nát, nhưng mà cô gái cũng bị từng đợt từng đợt khói đen nhè nhẹ nhứ loạn đụng vào máy chỗ trên người, nôn ra máu tươi, nhưng vẫn là cố ý không lùi, đứng ở gần quỷ liều lĩnh kia, cổ tay lay động, tiếng chuông từng trận, từng cánh hoa vàng kim tiếp tục từng chút một đánh tan đám khói đen hỗn loạn kêu rên.
Còn Trần Bình An thì vân đạm phong khinh đánh ra quyền thứ mười chín.
Sau đó chính là một luồng khói đen còn sót lại, điên cuồng ùa vào "Mặt băng” ngăn cách trong ngoài chính điện, giúp đỡ trận pháp phá giải uy thế của quyền thứ mười chín Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Lại chính là hai tòa tượng thần hoa văn "làm phản”, một vị huy động thiết giản đập về hướng đầu Trần Bình An, một người cầm trong tay quan án tinh thiết bổ về phía ót cô gái.
Trần Bình An thần sắc tự nhiên, lây khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ra quyền thứ hai mươi, đánh cho tòa trận pháp kịch liệt lắc lư, tuy chưa đánh vỡ, nhưng mà đã lung lay sắp đổ, nhiều nhất chỉ kém một quyền mà thôi. Nhưng mà Trần Bình An trong lòng bát đắc dĩ, Thần Nhân Lôi Cổ Thức, là không có cách nào đánh ra quyền thứ hai mươi mốt, nhưng mà hắn không thể trơ mắt nhìn cô gái kia, bị tượng thần quan văn lao ra cửa kia một án đập chết, nếu không hắn sẽ là có cơ hội đánh ra một quyên cuối cùng.
Đá phiến dưới chân Trần Bình An sụp đổ, cả người nháy mắt biến mát, tránh thoát tượng thần võ tướng dùng thiết giản nện vào đầu, nháy mắt đi đến tượng thần quan văn bên cạnh, lấy Thiết Ky Tạc Trận Thức một quyền nện lên phần eo tượng thần, một quyền này là vì cứu tính mạng người, cho nên Trần Bình An không dám có gì che đậy, thế cho nên lúc ra quyền, quyền ý dư thừa màu tuyết trắng vòn quanh cánh tay, quyền cương đại chấn, mơ hồ có tiếng phong lôi chậm rãi.
Một pho tượng thần hoa văn cao hai trượng lại bị Trần Bình An một quyền đây ngang đi ra ngoài, hai chân tượng thần khổng lồ kéo lê thành một khe rãnh trên mặt đắt.
Cô gái nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn mới đại khái đoán ra nguyên do, lại nhìn về hướng thiếu niên đeo hộp dung mạo bình thường kia, ánh mắt có chút đại ra.
Trần Bình An cũng mặc kệ cô gái trong lòng nghĩ gì, hai cánh tay ngưng một chút, nhìn như là muốn ra quyền, thật ra là từ hai tay áo trượt ra hai tám Bảo Tháp Trấn Yêu phù tài chất màu vàng kim, lặng yên dán ở lòng bàn tay, tượng thần võ tướng cầm thiết giản trong tay sau một chiêu thất bại, đập nát gạch đá trên sàn, sau khi đứng thẳng thắt lưng lại lần nữa huy động thiết giản về phía Trần Bình An, Trần Bình An lần này nam hạ du lịch, đã đi quyền cọc thong thả vô số lần, mà khi hắn cần phải nhanh, sẽ là thực sự rất nhanh!
Thiết giản vẫn thất bại như cũ, không biết từ khi nào Trần Bình An cũng đã đi tới trước người tượng thần võ tướng, mũi chân vừa điểm, thân hình nhảy lên, lòng bàn tay vỗ mạnh lên trên chỗ trán tượng thần.
Kim quang xán lạn!
Bón phía xung quanh tượng thần võ tướng hoa văn không không xuất hiện một tòa bảo tháp kim sắc to hơn một chút so với nó, lôi điện lóe ra như du long.
Tượng thần giống như là được "cung phụng” trong tòa bảo tháp này.
Nhưng tư vị cụ thể như thế nào, từ tượng thần hoa văn thân hình thật lớn vỡ vụn thành từng tấc sẽ có thể nhìn ra được, mặc kệ nó giãy giụa như thế nào, huy động thiết giản gõ đánh mạnh mẽ ra sao, Bảo Tháp Trấn Yêu phù thủy chung chặt chẽ trấn áp nó trong đó.
Sau khi Trần Bình An tế ra tám Bảo Tháp Trấn Yêu phù tài chất màu vàng đầu tiên, lúc ấy hai chân nhún một cái trên ngực tượng thần võ tướng, dựa thế bắn ngược ra ngoài, lại là chợt lóe rồi biến mát, lầy tốc độ nhanh hơn chạy tới trước mặt tượng thần quan văn đang hăng hái đuổi theo cô gái, lại là bốp một cái, vừa vặn dán phù lục màu vàng lên phía trên quan án tinh thiết.
Tượng thần cao lớn như sơn nhạc áp đỉnh, hai đầu gối gập xuống, chỗ đầu gối không ngừng có mảnh vụn bay xuống, thiếu chút nữa muốn lảo đảo ngã sắp.
Hai chân Trần Bình An vẫn chưa rơi xuống đất, sau khi tế ra phù lục kim quang nở rộ, thân hình tiếp tục kéo lên, giãm lên đỉnh đầu tượng thần một cái, nhìn phía cô gái áo trắng đã đứng thẳng nơi đỉnh chóp tám bia đá, hai bên đứng song song.
Trần Bình An không có chút gì đình trệ, như ngự phong lăng không, đi hướng tới tám bia đá dưới tàng cây cổ bách, ở không trung đưa tay vỗ nhẹ hộp kiếm, nhẹ giọng nói: ” [rừ Mai”
Hòe mộc kiếm bắn ra khỏi hộp gỗ, được Trần Bình An một tay cầm láy.
Một kiếm mà đi.
Hành động lưu loát, có chút tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận