Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 691: Trần Ai Lạc Định (3)

Chương 691: Trần Ai Lạc Định (3)Chương 691: Trần Ai Lạc Định (3)
Chương 691: Trần Ai Lạc Định (3)
Dùng cách nói của Thôi Sàm, chính là thế gian có một kẻ, lợi hại nhát, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Lúc ấy thiếu niên quốc sư áo trắng phiêu phiêu, cố ý úp úp mở mở, không muốn đá lông nheo cho người mù xem, Trần Bình An không muốn nói tiếp, thiếu niên Thôi Sàm đành phải tự quyết định, đưa ra đáp án, gọi là "Đại thế".
Đại thế như thế.
Thôi Sàm còn nói những cỏ cây khô héo bên trong mảnh ruộng lớn nhân gian này đều phải xem một vài hướng đi của đại thế.
Đối với những thần thần đạo đạo Thôi Sàm nhắc tới này, Trần Bình An lúc ấy căn bản là không có hứng thú, bởi vì hoàn toàn không hiểu, thật ra cũng sợ những lời của tên kia.
Đừng nhìn Lâm Thủ Nhất Lý Hòe còn có Vu Lộc Tạ Tạ, đối với Thôi Sàm đều không được xem là thân cận, nhưng thật ra đối với người này, ở sâu trong nội tâm, hẳn là trong lòng đều tương đối kính sợ, thậm chí là khâm phục.
Đương nhiên duy chỉ có tiểu cô nương áo bông đỏ, Lý Bảo Bình, nàng tuyệt đối không được liệt kê ở đây.
Là thiếu niên Thôi Sàm sợ nàng mới đúng.
Trần Bình An thông qua lời của Lưu Cao Hinh, biết được trong quận thành khắp nơi chiến hỏa, giang hồ cao thủ cùng tu sĩ trên núi bao gồm cả Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong, mỗi lần trở về hơi nghỉ ngơi hồi phục cùng vết thương băng bó, rồi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài tiếp tục trấn áp ma chướng các nơi, trong đó Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong còn chống lại một vị cao thủ ma đạo tuổi tác không lớn, hẳn là một trong những nhân vật máu chốt bố trí trận pháp ma đạo, hai bên giảo sát không đến công phu một chén trà nhỏ, cực kỳ nguy hiểm, hán tử râu quai nón bị đối thủ tay không xé rách một mảng thịt lớn nơi đầu vai, sau lại Sùng Diệu đạo nhân mang theo lực sĩ đồng thau tiếp viện đuổi tới, mới bức lui ma đầu ra tay tàn nhẫn kia.
Hơn nữa tỷ tỷ cùng ca ca nàng không biết vì sao, rõ ràng đã bình yên ra khỏi thành, lại đi cùng sư phụ nàng cùng nhau trở về lại phủ thượng, sau đó cùng cha hắn ở thư phòng đóng cửa lại nói một hồi, sư phụ mang theo đại tỷ cùng nhị ca nàng tới hậu viện đợi, như là gặp phải chuyện cổ quái, hơn nữa là chuyện tạm thời không phân rõ là tốt là xáu, là tốt, giai đại hoan hi, là xấu, thì vạn sự giai hưu, tóm lại, cha cùng sư phụ nàng, đều không muốn cô gái Lưu Cao Hinh xen vào, tối nay nàng vội vàng cứu hoả chung quanh, cũng thực sự không quan tâm được gì hơn.
Tiếp theo chính là nữ đồng được Trần Bình An cứu trở về Triệu phủ, cùng nam hài quật cường sống nương tựa lẫn nhau bên nữ đồng, đã được sắp xếp ở lại bên trong phủ thái thú.
Thời điểm Trần Bình An cùng Lưu Cao Hinh tới gần chính sảnh, phát hiện không khí ngưng trọng, nhanh bước chân tiến vào trong, phát hiện mùi máu tưới ngập phòng, một vị đạo nhân nhiều tuổi đạo bào rách nát ngồi liệt trên ghế, mặt đầy huyết ô, tóc tai bù xù, chỗ ngực máu chảy không dừng, một thân thương tích chồng chất, muốn băng bó cũng không thể nào xuống tay, chính là hoàn cảnh một hơi hầu như cũng không thể hít vào được, Lưu thái thú, Từ Viễn Hà, đạo sĩ Trương Sơn Phong, lão giả bên hông giắt một chiếc bút lông, đều vây quanh ở bên cạnh lão đạo nhân, lão giả trước đó từng cứu nữ đồng nhẹ nhàng lắc đầu với mọi người, vẻ mặt khổ sở cùng áy náy, Lưu thái thú cũng thở dài một tiếng.
Lão đạo nhân gần chết chính là cái Sùng Diệu đạo nhân mà án tượng đầu tiên đối với mọi người là sự kiêu căng cùng phường con buôn.
Lão nhân có chút hồi quang phản chiếu, tầm mắt vốn đang đục ngầu dần dần sáng hơn vài phần, ngắng đầu cười nói với Lưu thái thú: "Lưu đại nhân, nếu lần này Linh Tê phái tiên sư cứu Yên Chi quận, diệt trừ ma đầu to nhỏ, về sau bằn đạo cả nhà già trẻ mấy chục nhân khẩu, phải làm phiền quan phụ mẫu Lưu đại nhân quan tâm nhiều hơn."
Lưu thái thú gật đầu trầm giọng nói: "Sùng Diệu đạo trưởng hãy yên tâm, cho dù là ngày nào đó bản quan không nhậm chức ở Yên Chi quận, cũng sẽ để cho quận thủ tân nhậm biết chiến sự hôm nay, biết Sùng Diệu đạo nhân hy sinh thế nào với Yên Chi quận, tóm lại, bản quan tuyệt không để cho gia quyến đạo trưởng bị tủi thân và uất ức."
Lão đạo nhân gian nan ôm quyền trí tạ, sau đó quay đầu đối diện đạo sĩ trẻ tuổi Trương Sơn phong vành mắt ửng đỏ, cười nói: "Trương Sơn, nếu không phải tiểu tử ngươi ngốc nghếch không muốn sống, chỉ sợ bàn đạo lúc ấy đã bị người ta đánh cho khí tuyệt mắt mạng, nói không chừng còn để cho ma đầu kia bỏ trốn mát dạng, bằn đạo nơi nào sẽ có hành động vĩ đại lần này chính tay đâm chém ma đầu..."
Lão đạo nhân ho khan lên, ho khan dữ dội, mọi người khuyên can Sùng Diệu đạo nhân không nên mở lại nói chuyện nữa.
Hán tử râu quai nón Từ Viễn Hà nhẹ giọng hỏi: "Lão đạo trưởng, có cần kêu vãn bối nhà lão tới nơi này một chuyến hay không?"
Lão đạo nhân gật gật đâu.
Lưu thái thú lại đi dặn dò hạ nhân, nhanh chóng đi thông báo gia quyến đích hệ của lão đạo trưởng trong quận thành.
Lão đạo nhân thừa dịp mình vẫn còn một hơi tinh thần khí, ở trong lòng yên lặng tính toán lộ trình cùng thời gian con cháu trong nhà đi tới bên này, trầm mặc nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn quanh mọi người, chậm rãi cười nói: "Bần đạo thật ra biết chứ, các ngươi a, trước kia xem thường bằn đạo loại người mượn gió bẻ măng, chỉ biết nói chuyện mua bán, người tu hành, đừng xấu hỗ khi bàn mua bán, ngại ngùng khi nói tới tiền, không có biện pháp, chúng ta những sơn dã tán tu, không có đại thụ để có thể hưởng mát, không có sư môn tổ sư gia tổ ám có thể che chở, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm tiền, đi tranh lấy từng chút cơ hội. Không như vậy, thì phải như thế nào đây?"
Nói tới đây, lão đạo nhân lại lâm vào trầm mặc, thần sắc hoảng hốt, tựa như nhớ tới đời này vinh nhục chìm nỗi.
Thật lâu sau, lão đạo nhân thu hồi suy nghĩ, đột nhiên cảm khái một câu,"Làm ăn thì vẫn phải làm, nhưng mà người trong tu hành, cũng muốn làm người này a. Đúng hay không?”
Lão đạo nhân tự cố tự ho khan cười hẳn lên,"Nhưng có thể là bằn đạo tư chất quá kém, sớm biết mình đại đạo vô vọng, cho nên mới có ý tưởng ngây thơ buồn cười như vậy. Người tu hành trên núi chân chính, làm sao lại có hơi tiền đầy người. Làm sao lại lo lắng dưới núi dân chúng sinh lão bệnh tử đây?"
Lão đạo nhân kinh ngạc nhìn phía đại môn, tựa như là đang tìm kiếm bóng người quen thuộc, lão nhân lâm bẩm nói: "Để cho người ta cả đời gọi là Sùng Diệu đạo nhân, cũng chưa có thể đổi một chữ, được người ta cung kính tôn xưng một tiếng 'Sùng Diệu Chân nhân', đáng tiếc! Rất đáng tiếc!"
Lão nhân chung quy vẫn là không thê đợi được tới khi người nhà chạy tới, cứ như vậy dựa vào lưng ghế dựa, đột ngột lìa đời.
Không được coi là chết không nhắm mắt, cũng không phải là bình yên nhắm mắt, chỉ là giống như lão nhân đang híp mắt nhìn phương xa, muốn nhìn thấy một điều gì đó, nhưng lại không thấy rõ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận