Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1447: Trong Sách Ngoài Sách (3)

Chương 1447: Trong Sách Ngoài Sách (3)Chương 1447: Trong Sách Ngoài Sách (3)
Chương 1447: Trong Sách Ngoài Sách (3)
Trời đã hoàng hôn, Trần Bình An và Mao Tiểu Đông vẫn chưa quay về thư viện.
Sân Thôi Đông Sơn bên kia, lần đầu tiên kín người hết chỗ.
Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhát, Vu Lộc, Tạ Tạ.
Cộng thêm Bùi Tiền cùng Thạch Nhu.
Lâm Thủ Nhất cùng Tạ Tạ ngồi ở hai đầu hành lang trúc xanh bến Thanh Tiêu, đều tự thổ nạp tu hành.
Thạch Nhu bó tay bó chân, chỉ cảm thấy thân ở thư viện, đã không có đất cắm dùi của nàng, trong cái sân này càng thêm co quắp bắt an.
Về thân thé lai lịch, hoặc là tu vi thực lực của đám người Lý Hòe, Trần Bình An từng thi thoảng đứt quãng kể đại khái một chút.
Lý Bảo Châm nhị ca của Lý Bảo Bình, Thạch Nhu từng gặp, là kẻ mạnh mẽ cực khôn ngoan.
Phụ thân của Lý Hòe nghe nói là một vị thập cảnh võ phu, từng thiếu chút nữa đánh chết Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính, còn một người hai nắm đám. môt mình lên núi đi phá dỡ tổ sư đường của Đồng Diệp tông.
Thân phận Vu Lộc, Trần Bình An chưa từng nói, nhưng Thạch Nhu đã biết thư sinh cao lớn tuổi không lớn này, là một vị võ phu thuần túy đệ bát cảnh.
Thân phận bây giờ của Tạ Tạ, nghe nói là tỳ nữ của Thôi Đông Sơn, Thạch Nhu chỉ biết Tạ Tạ từng là thiên tài tu đạo của một vương triều lớn.
Thạch Nhu đứng ở cửa sân bên kia, cố ý vô tình kéo giãn khoảng cách với mọi người.
Thạch Nhu biết những người này lần đầu tiên đến Đại Tùy cầu học, dọc theo đường đi đều là Trần Bình An "làm chủ", dựa theo những gì Trần Bình An từng nói chuyện phiếm với Bùi Tiền, Chu Liễm nghe được, lúc ấy Trần Bình An mới là võ phu nhị tam cảnh?
Vì sao những người này đặt ở bát cứ một vương triều lớn nào cũng là con cưng của trời, lại cảm thấy rất tự nhiên đối với một người nơi khác mới đến như Trần Bình An, thậm chí chuyện đó là điều đương nhiên?
Lý Bảo Bình ở bên thư phòng nhỏ của Thôi Đông Sơn chép sách.
Bùi Tiền và Lý Hòe ghé vào trên sàn trúc xanh cửa phòng chính bên kia, lấy ra bàn cờ hộp cờ Thôi Đông Sơn rất yêu thích, bắt đầu đánh cờ Ngũ Tử Liên Châu.
Quy củ là loại cách đánh kia lúc trước Thôi Đông Sơn lừa Bùi Tiền thê thảm.
Vu Lộc ngồi xếp bằng ở giữa hai người, Bùi Tiền và Lý Hòe hẹn sẵn, mỗi người đều có ba cơ hội tìm Vu Lộc hỗ trợ ra chiêu.
Vu Lộc bắt cá hai tay, đảm nhiệm quân sư quạt mo, còn tập trung tinh thần hơn so với Bùi Tiền cùng Lý Hòe thường xuyên đấu võ mồm.
Thạch Nhu cảm thấy mình chỉ là một người ngoài.
Nhưng rõ ràng cô là chủ nhân một thể xác tiên nhân, đại đạo có thể mong chờ, thành tựu tương lai có thể cao hơn so với tất cả mọi người trong sân.
Đổi thành bất cứ một sơn môn chữ Tông nào của Bảo Bình Châu, không phải nên mang cô về cung phụng?
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Mà ở đây, ai cũng khách khí với cô, nhưng cũng chỉ là như thế, sự khách khí lộ ra vẻ xa cách lạnh nhạt không chút nào che giấu.
Thạch Nhu không hiểu được. Thái phủ cuối cùng cũng tiễn được vị mang vị lão tổ tông kia đi.
Từ Thái Kinh Thần đến đầu bếp phòng bếp trong phủ đều như trút được gánh nặng.
Đại khái người duy nhất thấy có phần mất mát, chính là các tỳ nữ xinh đẹp có cơ hội hầu hạ vị thần tiên tuần mỹ kia.
Thôi Đông Sơn rời khỏi châu thành, không đến thẳng kinh thành, mà ngụ cư ở trong một tòa đạo quan lớn đất kinh đô.
Một vị đạo nhân cao tuổi chủ tì nghi thức chay tịnh, dẫn người ta vào đạo của đạo quan, cho nên ở trên đạo môn gia phả lấy "pháp sư" tôn xưng, lấy danh nghĩa luận đạo huyền đàm tới cửa bái phỏng.
Trong lòng Ngụy Tiện biết rõ, lão đạo nhân tất nhiên là một vị gián điệp Đại Ly xếp vào cảnh nội Đại Tùy.
Điều này không kỳ quái chút nào, Thôi Đông Sơn khi rảnh rỗi không có việc gì, còn từng cho Ngụy Tiện xem một phần danh sách, là tử sĩ, gián điệp Đại Tùy hôm nay vẫn ngủ đông ở các nơi của Đại Ly, gián điệp tam giáo cửu lưu chưa được bới móc ra tự nhiên càng nhiều hơn. Bên trên rất nhiều cái tên được khoang tròn bằng bút đỏ, Thôi Đông Sơn nói là những kẻ chuyên môn buôn bán tình báo, thuộc loại gián điệp hai mang, thú vị nhất, lục thân bất nhận, chỉ nhận tiền, giao tiếp với bọn họ tương đối nâng cao tinh thần.
Chỉ là có chút nằm ngoài dự liệu của Ngụy Tiện , lão đạo nhân tuy là gián điệp Đại Ly không thể nghi ngờ, nhưng sau khi đơn giản rõ ràng chặn đúng chỗ hiểm yếu nói xong một phần tình báo, thì thật sự bắt đầu cùng với Thôi Đông Sơn mỗi người ngồi ở trên một bồ đoàn mà luận đạo, nói chuyện trời đất.
Ngụy Tiện nghe mà ngủ gà ngủ gật. Ở sau khi lão đạo nhân rời khỏi, Thôi Đông Sơn chỉ chỉ bồ đoàn đối diện, nói: "Thừa dịp còn nóng hồi, mau ngồi đi."
Ngụy Tiện tuy ngồi xuống, nhưng không ngồi ở trên bồ đoàn, chỉ ngồi trên chiếu.
Thôi Đông Sơn từ trong vật gang tắc lấy ra một cái bàn nhỏ cổ kính, bên trên bày đầy văn phòng tứ bảo, trải ra một tờ giấy viết thư tỉnh xảo đẹp đẽ quá nửa là cung đình ngự ché, bắt đầu vùi đầu viết chữ.
Ngụy Tiện hỏi: "Thôi tiên sinh vì sao lâm thời thay đổi chủ ý, rời khỏi Thái gia, vội vã chạy về hướng kinh thành bên này, nhưng mà lai dừng lai nơi đây?" Đây là một vấn đề Ngụy Tiện nghĩ mãi không hiểu được.
Thôi Đông Sơn không ngắng đầu, chưa đưa ra đáp án, mà hỏi lại một câu lạc đề vạn dặm: "Ngươi thấy đắc nhân tâm phức tạp hay không?"
Ngụy Tiện gật đầu nói: "Tất nhiên.”
Thôi Đông Sơn từng là đại gia thư pháp được Trung Thổ thần châu công nhận, dưới ngòi bút mây trôi nước chảy, cho dù là Ngụy Tiện nhìn từ xa, vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thôi Đông Sơn tiếp tục viết lại chải chuốt cho mạch lạc sau khi tập hợp toàn bộ tình báo kia, chậm rãi nói: "Lòng người, nhìn như khó liệu, thật ra không hề phức tạp như các ngươi tưởng tượng, người đời đều tham sống sợ chết, đây là bản tính con người, thậm chí là bản tính vạn vật có linh, sở dĩ khác với cầm thú, ở chỗ còn có nhân ái đối với trẻ con, tình yêu sâu đậm, hương khói truyền thừa, gia quốc hưng vong. Đúng không? Càng là người xuất sắc, một loại tình cảm nào đó sẽ càng rõ ràng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận