Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1473 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (2)



Chương 1473 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (2)




Hai người đứng trên cây đại thụ trên đỉnh Đông Hoa sơn, Mao Tiểu Đông hỏi: “Ta chỉ có thể lờ mờ thông qua Đại Tùy Văn Vận mà cảm nhận được một dấu hiệu dao động mơ mơ hồ hồ không cố định, nhưng mà rất khó thật sự có thể lôi kẻ đó ra được, rốt cuộc ngươi có đoán ra kẻ sau màn là ai không? Có thể chỉ mặt gọi tên kẻ chủ mưu không.”
Thôi Đông Sơn ngồi trên cành cây cao, móc lấy da mặt được cơ quan sư Mặc gia dùng âm dương thuật luyện chế mà thành, thích đến không nỡ buông tay, thật đúng là pháp bảo hàng đầu của sơn trạch dã tu giết người cướp của, cái này nhất định có thể bán với giá trên trời, về câu hỏi của Mao Tiểu Đông, Thôi Đông Sơn cười nhạo nói: “Ta khuyên ngươi đừng làm những điều thừa thãi nữa, người ta không có thẳng mặt mà nhằm vào ai kia đã là rất cho mặt mũi rồi, Mao Tiểu Đông ngươi cũng không phải là hoàng đế Đại Tùy, bây giờ thư viện Sơn Nhai cũng không còn là ‘Một trong bảy mươi hai’ thư viện đứng đầu, lỡ như ngươi đụng phải một trong những đại lão hợp đạo thuộc hàng “thượng gia” trong Bách Gia Chư Tử, người ta hành sự theo tông chỉ Đại Đạo của nhất mạch nhà người ta, người đụng đến là tự tìm chết, các học cung Trung Thổ bên kia cũng không kêu oan giúp ngươi. Trong lịch sử cũng không phải chưa từng có chuyện thảm như vậy xảy ra.”
Mao Tiểu Đông cười mỉa nói: “Tung hành gia dĩ nhiên là nhất đẳng trong nhất đẳng của ‘hàng ngũ Thượng gia’, nhưng Thương gia kia, cũng không phải trong Bách gia, nếu không phải trước đây Lễ Thánh ra mặt nói giúp cho, thì suýt nữa thôi đã bị nhất mạch của Á Thành xóa tên khỏi Bách gia rồi.”
Thôi Đông Sơn cảm khái nói: “Chỉ thấy được bên ngoài không thấy được bên trong, vậy ngươi có từng nghĩ đến, tại sao Lễ Thánh gần như chưa từng lộ diện lại phá lệ mà hiện thân? Ngươi cảm thấy Lễ Thánh thèm khát Thương gia cung phụng tiền tài hả?”
Mao Tiểu Đông giận tím mặt: “Thôi Đông Sơn, không cho phép ngươi phỉ báng công đức Thánh Nhân!”
Khó có khi bị Mao Tiểu Đông gọi thẳng tên, Thôi Đông Sơn vẻ mặt thản nhiên: “Ngươi nhé, nội tâm lại tôn sùng Lễ Thánh như vậy rồi, tại sao trước đây lão tú tài vấp ngã, sao ngươi không dứt khoát thay đổi môn đình, không phải nhất mạch Lễ Thánh từng đến tìm ngươi sao, mà còn phải theo Tề Tĩnh Xuân đi Đại Ly, sáng lập ra thư viện ngay dưới mí mắt ta, không phải là hai bên đều ghê tởm lẫn nhau đấy ư, tội gì phải khổ như vậy? Nếu thay đổi văn mạch thì Mao Tiểu Đông ngươi đã sớm là Ngọc Phác cảnh thực thụ rồi. Giang hồ truyền rằng, lão tú tài vì thuyết phục ngươi đi học cung Lễ Ký đảm nhận chức vụ, đã nói một câu như này ‘Nhanh đi tới học cung bên kia chiếm một vị trí, sau này làm tiên sinh sống cũng không tệ, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được miếng cơm’ , lão tú tài ngươi nói cũng được, sao ngươi không đi? Kết quả thế nào, bây giờ trong Nho gia, Mao Tiểu Đông ngươi chỉ có cái danh hiệu hiền nhân thôi, tu hành thì nửa bước cũng không tiến được, sống uổng trăm năm.”
Mao Tiểu Đông lẩm bẩm nói: “Ngươi tu đạo, cảnh giới cao thấp quan trọng đến vậy sao?”
Mao Tiểu Đông tự hỏi tự trả lời: “Đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng đối với Mao Tiểu Đông ta mà nói, đó không phải là điều quan trọng nhất, cho nên lựa chọn điều thích hợp, không có gì khó khăn cả.”
Thôi Đông Sơn thút thít nói: “Đồ ngốc.”
Sắc mặt Mao Tiểu Đông không tốt: “Thằng nhãi ranh kia, ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Thôi Đông Sơn cân nhắc một lát, nếu mà thật sự đánh nhau chắc hắn lại phải bị Mao Tiểu Đông cầm ngọc bài đè xuống đất mà đánh mất, bên trong tiểu thiên địa này hơi khắc chế pháp bảo và trận pháp của Luyện Khí sĩ.
Cho nên Thôi Đông Sơn cười hì hì lảng sang chuyện khác: “Ngươi cho rằng, lần này các đại sứ Đại Ly đến tham gia thiên tẩu yến Đại Tùy, thật sự không có huyền cơ gì trong đó à?”
(Thiên tẩu yến: những đại yến thịnh soạn nhất, quy mô lớn nhất, chuẩn bị lâu nhất, tốn phí nhiều nhất của triều đình)
Mao Tiểu Đông: “Ý gì?”
Thôi Đông Sơn móc ra một chiếc quạt xếp trái phải trên dưới đều có chữ, quạt nhẹ một cái: “Triệt để đánh nát tâm lý cầu may của Qua Dương Cao thị, dạy Đại Tùy biết tuân thủ hiệp ước, an phận thủ thường mà co đầu rút cổ trăm năm.”
Mao Tiểu Đông nghi ngờ nói: “Ngươi phía sau màn trong lần mưu đồ này, nếu như thật sự có địa vị vô cùng to lớn như lời người nói thì sẽ đồng ý ngồi xuống trò chuyện với nhau à? Mặc dù là thiên quân đạo gia Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu, cũng chưa chắc có được phân lượng như vậy chứ?”
Mao Tiểu Đông nhanh chóng gật đầu nói: “Hào hiệp Hứa Nhược. Có thể thuyết phục chủ mạch Mạc gia xóa bỏ hiềm khích với chi thứ của hắn ta, Hứa Nhược này đúng là không hề đơn giản.”
Thôi Đông Sơn đong đưa quạt xếp làm nó kêu ào ào: “Tiểu Đông, không phải ta khen ngươi, nhưng mà bây giờ ngươi càng ngày càng thông minh, quả nhiên là ở lâu với ta, giống như ở trong phòng lâu ngày với cỏ chi lan, bản thân cũng ngát mùi thơm."
Mao Tiểu Đông liếc Thôi Đông Sơn một cái, nhìn lên trên quạt giấy của hắn, trên đó viết bốn chữ lớn ‘lấy đức phục người”.
Thôi Đông Sơn cũng liếc Mao Tiểu Đông: “Không phục?”
Mao Tiểu Đông cười híp mắt: “Không phục đấy? Sao nào? Người nói chút thử xem?”
Thôi Đông Sơn vặn chuyển ngón tay, lật quạt xếp lại, bên trên lại có bốn chữ, có lẽ đây chính là đáp án mà hắn muốn nói, Mao Tiểu Đông nhìn thấy thì bật cười, bốn chữ đó là “Không phục đánh chết.”
Mao Tiểu Đông nhấc tay áo, đánh tên khốn Thôi Đông Sơn từ nhánh cây trên đỉnh núi này vọt đến mặt hồ chỗ sườn núi.
Chỉ thấy Thôi Đông Sơn cố ý không tránh né, một thân áo trắng kia cũng không rơi vào hồ nước mà liên tục xoay tròn, cuối cùng cả mắt hồ đều biến thành cảnh trắng xóa như tuyết, giống như là tuyết lông ngỗng đang rơi, lắng đọng xuống hồ.
Thôi Đông Sơn bay khỏi mặt hồ, đứng trên bờ hồ, thường thức cảnh đẹp khó gặp chốn nhân gian này, ngày hè lại có tuyết rơi như trời đông giá rét, hắn đắc chí, gật đầu nói: “Làm tốt lắm! Ta phục rồi đấy!”
--



Bạn cần đăng nhập để bình luận