Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1740 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (6)



Chương 1740 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (6)




Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch dừng ngựa ở chân đồi một lúc lâu, nhưng hồi lâu cũng không có dấu hiệu Trần Bình An quay đầu ngựa lại.
Trước đó Mã Đốc Nghi đã chặn Tằng Dịch đi theo, lúc này cô cũng đã có chút lo lắng, còn Tằng Dịch thì vẫn đang kiên nhẫn, không vội vàng hay nóng nảy.
Mã Đốc Nghi chán ghét nhất là loại “người ngu có phước của kẻ ngu” và “đang được hưởng phước mà lại không biết” như Tằng Dịch, nên giận đến bật cười nói: “Cái đồ vô tâm vô tư. Ăn uống đủ no thì không còn lo lắng đến việc gì nữa."
Tằng Dịch chỉ là một thiếu niên chậm hiểu, nhát gan, lại không biết ăn nói nên cũng không dám cãi lại, điều quan trọng nhất là bản thân y thậm chí cũng không cảm thấy Mã cô nương nói có gì sai.
Mã Đốc Nghi đang định nói tiếp.
Trần Bình An cưỡi ngựa xuống dốc, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch nhìn thấy, có vẻ như vẻ mặt của Trần tiên sinh đã hơi khác.
Không còn muôn vàn tâm sự nữa, bóng tối cũng đã tan đi, lại còn thấy hơi vui vẻ?
Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đưa mắt nhìn nhau.
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm ra, nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Tiếp tục lên đường."
————
Ba con ngựa uốn lượn đi về phía bắc.
Con đường phủ đầy tuyết dày, tuyết tan rất chậm, sông núi gần như không còn một chút màu xanh, nhưng cuối cùng cũng đã có được chút nắng ấm.
Trên đường Tằng Dịch đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, gặp được những trinh sát biên giới Đại Ly trong lời đồn, cung kiếm và áo giáp cũ, nhưng trên mặt mỗi kỵ binh đều không hoàn toàn có vẻ kiêu ngạo, trên người cũng không có sát khí nồng đậm, bọn họ giống như nước sông dưới mặt băng, chậm rãi và lặng lẽ. Các trinh sát của Đại Ly chỉ nhìn ba người họ rồi gào thét lao tới, khiến thiếu niên cao lớn tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đợi cho đến khi đội trinh sát đi cách xa hàng trăm bước mới dám thở lại bình thường.
Bọn họ còn nhìn thấy những đoàn xe ngựa của những người giàu có đang hối hả đi về phía nam, tạo thành một hàng dài bất tận.
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Từ tùy tùng cho đến người đánh xe, và cả khuôn mặt thỉnh thoảng mở rèm ra để thăm dò kỵ binh bên cạnh, ai nấy cũng đều rất đề phòng.
Tằng Dịch nhìn thấy Trần tiên sinh dừng ngựa bên đường, đợi đến khi đoàn xe đi khuất mới tiếp tục lên đường, sau đó nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ lăn xuống đất, chủ nhân cũng không rảnh để ý tới. Trần Bình An trở người leo xuống ngựa, mở hộp ra thì thấy bên trong là những cuốn sách cổ, tùy tiện mở một quyển trong đó ra thấy nó có in vài con dấu của tàng thư các triều đại khác nhau, thể chữ cũng khác nhau, độc giả cũng khác nhau. Trần Bình An ôm chiếc hộp lên, ngắm nghĩa qua lại, suy nghĩ một lúc, cũng không trả lại hộp sách bị bỏ rơi này lại, tạm thời đặt nó vào trong vật một tấc rồi tiếp tục lên đường.
Mã Đốc Nghi kiếm chuyện nói đùa: “Ôi, không ngờ ngài lại là loại người như vậy, cứ thế rồi chiếm làm của riêng à?”
Tằng Dịch hiếm khi có đủ can đảm để nói ra lời bênh vực: "Thứ mà người khác không muốn nữa, lại còn là mấy quyển sách cổ. Chẳng lẽ cứ để lại trong bùn cho bị hủy hoại sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Bọn họ đang trên đường chạy thoát thân, cho dù ngươi trì hoãn hành trình của bọn họ dù chỉ một lát thì cũng sẽ có kết quả khó lường được."
Tằng Dịch liếc nhìn Mã Đốc Nghi.
Mã Đốc Nghi đảo mắt.
Sau đó, nữ tử vật âm đang ký thân trong lớp bùa da cáo mỹ nhân này, ở một quận thành nhỏ chưa gặp phải thảm họa chiến tranh, suốt cả quãng đường nàng ta dùng giọng địa phương vô cùng không thạo để hỏi thăm mọi người, cuối cùng cũng tìm được một phủ đệ giàu có, sau đó cả đoàn bốn người tìm một quán trọ để dừng chân, đêm đó trước tiên Trần Bình An cất lá bùa đi, rồi lặng lẽ lẻn vào phủ đệ, sau đó mới lấy ra bảo nàng ta hiện thân, cuối cùng họ gặp được thư sinh anh tuấn năm đó đã từng rời quê hương để lên kinh dự thi. Thư sinh đó bây giờ là một lão nho sĩ đã gần năm mươi tuổi, bế đích tử còn nhỏ của mình đang ngủ say, nâng ly cụng chén với vài người bằng hữu tốt chốn quan trường. Lông mày ông ta nhướng lên, bằng hữu lần lượt chúc mừng ông ta, chúc mừng người này gặp họa được phúc, kết giao được với một vị hiệu úy của Đại Ly, được thăng chức ngồi vào cái ghế thứ ba trong quận thành, bằng hữu của ông ta nói đùa rằng sau khi phú quý rồi thì đừng quên bằng hữu cũ. Lão nho sĩ còn chưa mặc quan phục mới đã lớn tiếng cười.
(Trong các huyện lệnh kia xưa thường có ba vị quan ngồi ba ghế, ghế đầu chính giữa là chức cao nhất, sau đó lần lượt tới hai bên trái phải.)
Vẻ mặt của nữ tử da cáo tối sầm lại, như thể nàng ta có phần không nhận ra thư sinh là thanh mai trúc mã năm xưa của mình nữa, có lẽ bởi vì hai người đã không còn trẻ nữa.
Sau khi rời khỏi phủ đệ, âm vật mỹ nhân da cáo và Trần tiên sinh bước đi trên con phố yên tĩnh.
Trần Bình An đột nhiên nói: "Đứa nhỏ kia trông giống phụ thân nó hơn, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nữ tử ậm ừ, đột nhiên vui vẻ nói: "Hình như là như vậy!"
Sau đó, rời khỏi quận thành nhỏ mà kỵ binh của Đại Ly hoàn toàn chẳng thèm coi trọng, ba người tiếp tục đi về phía bắc.
Tại một huyện thành nhỏ phải dừng ngựa lại để mua vài món đồ lặt vặt, Trần Bình An đi ngang qua một cửa hàng vàng bạc khá lớn, hắn đã đi ngang qua rồi, do dự một lúc rồi quay người bước vào.
Trong số đó có hai người già, hai thiếu niên, đều là người làm trong tiệm, ai nấy đều đang bận rộn việc một mình.
Trần Bình An lấy ra một thỏi vàng có quan ấn của Thạch Hào quốc, đổi thành bạc chính thức và một đống tiền đồng.
Lão sư phụ của hai cửa hàng cũng không can thiệp, để cho đồ đệ trẻ tuổi mình dạy dỗ tự làm việc, sư phụ dẫn vào cửa, việc tu hành nằm ở mỗi người, ở nơi phố phường, người nuôi con vẫn còn mong đợi sau này có thể đủ để dưỡng lão và lo chuyện ma chay, sư phụ dạy dỗ đồ đệ, đương nhiên phải dạy cho ra được một đồ đệ có triển vọng, tay nghề lanh lợi, có thể giúp được việc. Hai thiếu niên trạc tuổi nhau, một người mồm miệng vụng về giống Tằng Dịch, người kia mắt mũi linh hoạt, Trần Bình An vừa bước qua ngưỡng cửa, thiếu niên thông minh đã nhìn vị khách này từ đầu đến chân, còn quan sát qua qua lại lại hai lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận