Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1592 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (3)



Chương 1592 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (3)




Thôi Sàm mỉm cười nói: “Tất cả những gì Trần Bình An nói cũng chỉ phí công thôi, cho dù cùng có xuất thân từ ngõ Nê Bình, ban đầu cùng trải qua mùi vị của sự khổ sở y như nhau nhưng hôm nay Cố Xán và Trần Bình An lại hoàn toàn là hai người khác nhau, không đơn thuần chỉ là lập trường khác biệt mà còn do bản thân đã dùng ánh mắt thế nào để ngắm nhìn thế giới này... Điều căn bản nhất đã khác nhau rất lớn. Trần Bình An có thể đồng cảm được với Cố Xán chẳng qua là vì Trần Bình An đã từng đi qua con đường dài hơn, còn Cố Xán thì không. Đối với hắn mà nói, quê hắn ở ngõ Nê Bình, sau lại đến Thư Giản hồ, đây chính là cả giang hồ và thiên hạ rồi, huống chi bản tính Cố Xán đã như thế, thích để tâm những chuyện vụn vặt, trời sinh rất dễ đi vào con đường cực đoan. Đừng nói là Trần Bình An, cho dù người đang đứng ở vị trí của Trần Bình An có là phụ thân Cố Thao của hắn thì cũng y như vậy, không thể bẻ lại được tính cách của Cố Xán. Nhưng điều thú vị chính là tuy Cố Xán có cực đoan nhưng tình cảm của hắn dành cho Trần Bình An lại rất sâu đậm, cho nên mới nói ra cái câu dù huynh có đánh chết ta ta cũng sẽ không đánh trả, đây chính là những lời nói từ tận đáy lòng của hỗn thế ma vương, khó đến mức nào chứ? Trần Bình An biết, cho nên hắn mới cảm thấy càng thêm đau khổ, thậm chí Trần Bình An đã từng chính tai nghe được lời nói của Lưu Tiện Dương lúc sắp chết. Vào lúc đó, Lưu Tiện Dương không có ý trách móc gì Trần Bình An mà ngược lại, hắn chỉ nói một câu, Trần Bình An, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết đâu, thế cho nên Trần Bình An mới càng đau khổ hơn.”
“Bản tính con người là như thế, ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết vỗ bụng kêu bất bình, một khi một người đã rời khỏi miệng giếng rồi, đối với người dưới giếng mà nói, tất cả những đạo lý mà hắn nói chỉ toàn là những lời nói suông, nói nhảm mà thôi, bởi vì sâu trong lòng hắn đã không ngừng tự nhủ với bản thân rằng những đạo lý kia của ngươi chỉ là Dương xuân bạch tuyết, không dành cho những người từng lăn lộn trong bùn lầy nghe, nghe xong,nghe thấu rồi, thì đó đúng là tìm chết. Chẳng qua Trần Bình An nhận ra được điều này.”
(Dương xuân bạch tuyết: chỉ những bài hát tao nhã của nước Chu trong thời Chiến Quốc, về sau được ví như văn học và nghệ thuật sâu sắc không phổ biến)
“Cho nên những gì hắn nói trên đường đi tới phủ đệ của Cố Xán và những gì hắn nói sau khi ăn xong bát cơm kia đã cách nhau một trời một vực, chỉ tiếc là ban đầu khi Cố Xán còn ở ngõ Nê Bình tuổi vẫn còn quá nhỏ, không nhìn thấy rõ cảnh ngộ khi Trần Bình An chỉ lớn chừng bằng hắn, càng không tận mắt nhìn thấy, trên đoạn đường xa mà Trần Bình An đã đi, hắn phải chịu biết bao cực khổ dày vò. Trong mắt Cố Xán chỉ nhìn thấy Trần Bình An là thanh niên đeo trên lưng một thanh kiếm, cho Tiểu Nê Thu một cái ngọc bội, hắn nhìn thấy là một Trần Bình An sau khi đã hiểu được đạo lý, về phần vì sao Trần Bình An lại có thể bước được đến bước hôm nay thì hắn không hiểu, cũng chưa chắc là tên nhóc này đã muốn đi tìm hiểu. Trái lại là Trần Bình An, hắn tự nguyện suy diễn ra nhiều cảnh tượng, nghĩ và tưởng tượng nhiều hơn nữa, cho nên cũng chỉ làm cho đoạn dây rối này càng thêm rối hơn. Nếu như hai người đảo ngược vị trí cho nhau, Trần Bình An mang tính cách của Cố Xán đi đến một bước xa hơn, Cố Xán dùng tính cách của Trần Bình An ở lại Thanh Hạp đảo, sau đó tiếp tục sống tạm thì đã không có cục diện không thể sửa như ngày hôm nay. Nhưng mà nếu như là vậy thì chúng ta sẽ không ngồi ở chỗ này.”
Thôi Sàm nói với Thôi Đông Sơn: “Thật ra tiên sinh của ngươi đã làm được tương đối khá.”
Thôi Đông Sơn xụ mặt: “Trong đôi mắt chó của ngươi giờ vẫn thấy được mấy thứ đẹp đẽ à?”
Thôi Sàm lơ đễnh, mỉm cười nói: “Lần này đến Thanh Hạp đảo, chỗ tốt nhất mà Trần Bình An làm được chính là hai cách nói, bốn chữ, là tên ranh con ngươi từng nói với ta, chính là đứng trên quan điểm tình cảm, “cắt đứng” và “vẽ vòng”.
(Vẽ vòng tức xác định, quyết định bằng cách vẽ vòng tròn)
“Trên lâu thuyền, trước tiên Trần Bình An nói ra điểm giống nhau duy nhất còn sót lại của bọn họ, đặt ở trước mặt hai người. Nếu không, ở lâu thuyền Trần Bình An đã thua rồi, ngươi và ta đã có thể rời khỏi thành Trì Thủy này. Đó chính là chuyện hắn đã thăm dò tên thích khách kia trước, cố hết sức tìm hiểu lòng dạ của rất nhiều người ở Thư Giản hồ, cuối cùng lại còn nói với Cố Xán rằng tên thích khách này muốn giết ở đâu cũng được, đồng thời Trần Bình An hắn cũng đồng ý nghe đạo lý của Cố Xán. Một khi Trần Bình An để đạo lý của mình ở chỗ quá cao, cố gắng đặt mình ở nơi có vị trí đạo đức cao nhất, ý đồ muốn dùng cái này để cảm hóa Cố Xán, vậy Cố Xán sẽ trực tiếp cảm thấy rằng Trần Bình An đã không còn là Trần Bình An của năm xwan nữa, vậy là xong đời.”
“Sau khi xuống thuyền, hắn đưa ngọc bối thánh nhân văn miếu tự viết đặt ở chỗ mà Lưu Chí Mậu, thân là tu sĩ Nguyên Anh, nhãn giới đủ cao có thể nhìn thấy, để cho vị Đoạn Giang chân quân kia không dám bước ra gây rối.”
“Đến chỗ bàn cơm, sau khi ăn cơm xong hắn lại lôi chuyện của người mẫu thân đang ở bên cạnh Cố Xán ra nói, để bà ta không đừng can thiệp vào, ảnh hưởng đến Cố Xán.”
“Nếu không thì đây chỉ là một đống bột nhão, trộn thêm Trần Bình An hắn vào cũng sẽ chỉ làm loạn hơn thôi.”
Thôi Đông Sơn cười lạnh nói: “Cho dù là vậy, thì có tác dụng gì? Không phải cũng chỉ là ngõ cụt thôi à?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận