Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 946: Chia Tay (3)

Chương 946: Chia Tay (3)Chương 946: Chia Tay (3)
Chương 946G: Chia Tay (3)
Nơi giếng nước gần ngã tư đường kia có nước giếng âm trầm, giếng nước níu lấy vách giếng, nương sương mù che láp dương khí trên mặt đường, nhanh chóng chảy ra khỏi miệng giếng, trút xuống tới hạng lộng nơi Trần Bình An, sau khi xâm nhập miệng hẻm, vừa vặn "nhìn thấy" cảnh tượng Trần Bình An trấn áp đứa nhỏ vật âm, hơi do dự, nước giếng thế mà rút lui mà quay về.
Trần Bình An rút tay phải ra khỏi tay áo, chỉ thấy đầu ngón tay kẹp một tắm Bảo tháp trấn yêu phù mới tỉnh, trong lòng mặc niệm một tiếng Mười Lăm, một thanh phi kiếm u lục linh lung lược ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, xẹt qua phía sau Trần Bình An, mũi kiếm Mười Lăm ghim lấy tắm phù lục giấy vàng kia, giây lát lướt qua, ở không trung kéo ra một vệt sáng màu vàng chói lọi do phù lục phát ra. Tắm phù lục này vốn nên dùng để nhằm vào vật âm đang dắt đứa nhỏ kia, sau một phen giao thủ, Trần Bình An trong lòng đại định, ra quyền là đủ. Nếu cổ quái trong giếng nước kia chủ động chạy đi ra, Trần Bình An sẽ vì thế mà khiến cho Mười Lăm mang theo trấn yêu phù, lao đi áp thắng giếng nước, chặt đút đường lui của nước giếng này.
Nước giếng thế đi cực nhanh, nhưng mà nơi nào nhanh hơn được tốc độ bay vút của phi kiếm Mười Lăm.
Mười Lăm đi đến bên cạnh miệng giếng nước có tiếng nức nở như oán phụ, mũi kiếm đâm vào miệng giếng, ghim chặt tắm Bảo tháp trấn yêu phù vàng kim chói mắt ở ven miệng giếng.
Sau đó nó chậm rãi lên không, bắt đầu lượn vòng quanh miệng giếng.
Dòng nước giếng đi ra từ đáy giếng nước che kín bốn phía, gợn sóng từng trận, lộ ra khuôn mặt một cô gái nhăn nhó oán hận thù địch, trong lúc không cam lòng phân ra một dòng chảy nhỏ, nhằm phía miệng giếng, rồi rất nhanh sau đó toàn bộ hóa thành sương khói, sau năm lần bảy lượt, tắm phù lục dán trên miệng giếng lù lù bất động, linh quang đầy đủ, nước giếng không ngừng cuồn cuộn lúc này mới hết hy vọng, chúng nó không ngừng hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng biến thành một đầu vật âm y hi có thể thấy được tứ chi hình người, thân cao một trượng, lăn lộn không ngừng bên trên nước giếng, khiến người ta không nhận ra dung mạo. Phi kiếm Mười Lăm tự nhiên sẽ coi đây là khiêu khích, đâm xuyên qua cái trán của vật âm nước giếng kia, chợt huyền đình, lại từ sau lồng ngực lược về, lặp lại mấy lần, làm không biết mệt.
Có lẽ là căn bản không có nghĩ đến chuôi phi kiếm này kiếm ý dư thừa như thế, nước giếng vừa mới hóa thành hình người, rằm rằm tán đi, một lần nữa biến thành một tằng mặt nước lan tràn bốn phương, bắt đầu cuồn cuộn trốn đi xa.
Mười Lăm mặc kệ trò xiếc này, mũi kiếm chỉ là lần lượt đâm vào trong nước.
Ngõ nhỏ bên kia. nam tử vât âm vốn đang đặt hy vọng "trên thân" nước giếng, toát ra một tia khiếp đảm, chẳng những không có ý niệm giao thủ cùng Trần Bình An trong đầu, ngược lại lược hướng vách tường bức tường nơi cuối hạng lộng kia. Trần Bình An đạp thịch một cái, giành trước đi tới phía trước vách tường con hẻm cụt, một chưởng võ lên trên tường. Lại là một tám Trần yêu phù. Vách tường nhất thời hiện ra nguyên hình, hài cốt chồng chất, trong đó hỗn loạn có rất nhiều khung xương hài tuổi đồng, thậm chí còn có một vài đứa trẻ giống là bị người mỗ bung mà lấy ra. cực kỳ bi thảm. Sau khi bức tường này xuất hiện, máy đứa nhỏ ôm đầu ngồi ngồi ở chân tường kia, lập tức khóc nức nở.
Trần Bình An nhìn thấy một màn này mà trong lòng đại hận.
Nam tử nọ vừa muốn lướt lên trên không rời khỏi hạng lộng, đã bị Trần Bình An giận dữ xoay người đưa tay, nắm chặt gương mặt không có ngũ quan, năm ngón tay như móc câu, cổ tay áo pháp bào Kim Lễ phiêu diêu, tản mát ra từng đợt ánh sáng chói rọi giống như điện thờ hưởng thụ ngàn năm hương khói, vật âm kia phát ra tiếng khẩn cầu gào thét đến từ nơi sâu thẳm trong thần hồn, Trần Bình An tay phải bắt lấy vật âm, tay trái một quyền đánh xuyên qua trái tim vật âm, cả cánh tay kim quang tăng vọt, vừa có quyền cương tự thân, vừa có linh khí Kim Lễ.
Trần Bình An ngoáy cánh tay tay phải, ở nơi ngực vật âm mạnh mẽ chọc ra một lỗ thủng lớn.
Vẫn không bỏ qua, Trần Bình An còn đang có ý định đập vỡ vụn toàn bộ hồn phách vật âm này, cố ý khống chế lực đạo, một tia một luồng, kéo tơ lột kén, coi như hình phạt lột da rút gân, xé từng giọt từng giọt hồn phách vào trong cổ tay áo pháp bào Kim Lễ, muốn thứ vật âm này phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả của người sống.
Lục Đài đứng lên, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Trần Bình An, được rồi đó."
Trần Bình An hít sâu một hơi, tay trái thả lỏng năm ngón tay, tay phải rút ra khỏi ngực vật âm, một quyền đánh nát vật âm, phát mạnh ống tay áo, toàn bộ thu vào trong tay áo pháp bào, cuối cùng rung rung cổ tay áo, khói bụi vỡ vụn tuôn rơi.
Trần Bình An nhìn về phía trước, những đứa nhỏ vật âm đang ngồi ở chân tường không có chạy trốn, chỉ là lạnh run, run rây kịch liệt, chúng nó vẫn ôm chăt lấy đầu gối khoanh tay chịu chết, chúng nó lí nha lí nhí, mang theo tiếng khóc nức nở, không biết đang khóc kể điều gì, giống như đang gặp thống khổ cùng dày vò thật lớn.
Trần Bình An quay đầu nhìn tấm phù lục dán trên vách tường thi hài, vội vàng đưa tay xé đi.
Sau khi Trần Bình An thu hồi Trấn yêu phù, một bước bước ra bảy tám trượng, ngồi xốm người xuống, đi tới bên cạnh một đứa nhỏ vật âm đang ngồi ôm đầu, thể phách chỉ tầm hai ba tuổi, Trần Bình An giơ ra một bàn tay, cho dù Trần Bình An đã kiệt lực thu liễm quyền ý cùng linh khí Kim Lễ, tận lực để cho pháp bào trở nên không khác gì quần áo bình thường, nhưng mà đứa nhỏ đó vẫn run rấy kịch liệt hơn.
Trần Bình An vội vàng cuốn hai tay áo lên, hầu như sắp cuốn đến đầu vai, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu đứa nhỏ.
Trần Bình An nói không nên lời.
Thế gian tất cả cực khổ, cho dù là nhân quả báo ứng kiếp trước chạy trời không khỏi nắng, nhưng cũng nên đợi cho đứa nhỏ lón lên một chút, hơi hơi hiểu chuyện đã chứ?
Trần Bình An cảm thấy như vậy không đúng, như vậy không tốt.
Bởi vì hắn là người có thể thấu hiểu điều này nhát.
Trần Bình An thu tay lại, nâng mu bàn tay lên, lau hốc mắt, quay đầu nhìn phía Lục Đài, hỏi: "Có biện pháp gì không?"
Lục Đài chậm rãi đi tới, đã không còn thái độ gió thoảng mây nhạt như lúc trước gật đầu nói: "Không phải ngươi biết vẽ Dương Khí Khiêu Đăng phù sao, chỉ cần vẽ ngược lại phù này, chính là Âm Khí Chỉ Dẫn phù, sau đó ta tiếp tục vẽ một tắm Minh Phủ Bài Độ phù, có thể đủ siêu độ những tiểu tử kia. Tắm phù mà ngươi vẽ, là để thuyết phục những vât âm linh trí chưa khai này, muốn chúng nó bằng vào bản năng đứng dậy hành tâu, tấm phù của ta, sẽ mở ra cho chúng nó một cánh cửa, muốn chúng nó đi theo con đường tiến về phía trước không bị rơi vào ngõ cụt."
Trần Bình An ở trong lòng nhẹ giọng kêu phi kiếm Mười Lăm một tiếng.
Nó nhanh chóng bắn trở về từ bên miệng hẻm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận