Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1435: Tâm Thân Hướng Tới (4)

Chương 1435: Tâm Thân Hướng Tới (4)Chương 1435: Tâm Thân Hướng Tới (4)
Chương 1435: Tâm Thần Hướng Tới (4)
Nhưng những thứ này, còn chưa đủ khiến Ngụy Tiện cảm thấy kính sợ đối với quốc sư Thôi Sàm kia, người này trong lúc giành thiên hạ, đã lo lắng hết lòng nên như thế nào để giữ được giang sơn.
Ngụy Tiện cảm thấy đây mới là đánh cờ thật sự.
Sau khi Ngụy Tiện rời đi, Thôi Đông Sơn rung cổ tay lên, khống chế bầu rượu trên bàn kia tới tay mình, uống từng ngụm nhỏ.
Trên đường ởi du lịch lắc xác lang xang, hắn từng nhìn thấy quá nhiều người quá nhiều việc, số sách từng đọc càng nhiều hơn nữa, núi sông cảnh sắc từng ngắm nhiều đếm không xuễ.
Năm đó trong trận tranh ba tư kinh tâm động phách kia, từng có một vị quan văn sống chết đều không bắt mắt đã nói ra một câu mà có lẽ không ai để trong lòng, nhưng khiến Thôi Sàm thay đổi sắc mặt, ghi khắc đến nay.
"Thiên địa phú mệnh, sống ắt có chết. Thảo mộc xuân thu, tươi ắt có khô, đây là thiên lý! Đám luyện khí sĩ các ngươi coi thường luật pháp, khinh rẻ mạng người, thần tiên trên núi coi dân chúng như con kiến, so với Yêu tộc kia có gì khác nhau chứ? !"
Thôi Đông Sơn hai ngón tay kẹp bầu rượu, dựa lưng vào ghé, lắm bảm, giọng rất nhỏ như ruồi muỗi, đứt quãng: "Ta từng là trích tiên nhân kia, uống rượu nước suối thiên đình thần nhưỡng, đánh cờ Thải Vân phổ trong thành Bạch Đế... Ta nhìn trước sau đôi bờ chênh lệch mà không tài nào vui nổi... Thân không xu dính túi, ăn gió uống sương. Chong đèn uống rượu, có thể địch mưa gió lôi điện... Tiên sinh say rượu đầu lắc lư, giơ cao chén cạn, hỏi thiên lý nhân tâm ai đứng trước, trẻ nhỏ không trả lời, cúi đầu mà ngủ, nhưng nghe thấy bốn vách tường tiếng côn trùng kêu chít chít, hòa cùng tiếng ngáy của tiên sinh... Tiên sinh cởi áo đắp cho trẻ nhỏ, lảo đảo một cái, ngã cắm đầu xuống, nằm dưới đất mà ngủ, tiếng ngáy như sắm, nhân gian thiên thu mộng...”
Thôi Đông Sơn đột nhiên đưa tay gãi gãi má, ' Không có gì hay hét, đổi cái khác, đổi sang cái gì nhỉ? Ừm, có rồi!"
Bắt đầu ngâm nga một điệu hát dân gian không biết tên, Một con cóc một cái miệng, hai cóc bốn chân, uồm uồm nhảy xuống nước, cóc không ăn nước, năm thái bình, cóc không ăn nước, năm thái bình...”
Kinh thành, phủ đệ Thái gia.
Xe ngựa lặng yên không một tiếng động, cao bằng tề tụ, quần hiền tắt tới.
Bảng nhãn lang Thái Phong hôm nay nhậm chức ở Quốc Tử Giám, đã được coi là nhân vật tuần ngạn.
Chưa từng nghĩ tối nay, trong bảy tám người, Thái Phong chỉ là một kẻ chức quan thấp nhát.
Lễ bộ tả thị lang Quách Hân, Binh bô hữu thi lang Đào Thứu. con cháu công thần lập nước Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, Bộ quân nha môn phó thống lĩnh phụ trách trị an kinh thành Tống Thiện...
Phần lớn là quan viên trẻ khỏe của kinh thành Đại Tùy, tuổi không lớn. Kẻ lớn tuổi như Đào Thứu, chỉ bốn mươi lăm tuổi.
Thái Phong là một thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, diện mạo hiên ngang, cho dù đối mặt các quan lớn kia, vẫn không thua khí thé.
Sự tự cao của con người có tài học này cũng có liên quan với dòng họ phủ đệ này. Thái gia lão tổ tông Thái Kinh Thần. cho dù có trở thành trò cười nữa, đó cũng là một vị lão thần tiên Nguyên Anh bảo vệ kinh thành Đại Tùy nhiều năm.
Mọi người hoặc uống trà hoặc uống rượu, đã mưu tính thỏa đáng, rất có thể xu thế tương lai Đại Tùy, thậm chí là xu thế tương lai của toàn bộ Bảo Bình Châu đều sẽ được quyết định ở tối nay trong Thái phủ này.
Năm ngày sau chính là Thiên Tầu yến do hoàng đề bệ hạ tổ chức, trước sau đó, đều có thể làm việc!
Thái Phong đứng dậy cất cao giọng nói: "Khổ cực đọc sách thánh hiền, toàn núi sông, dân chúng không bi lăng nhục. bảo vệ quốc tính, không bị nước ngoài họ khác vượt lên, thư sinh chúng ta, xả thân thủ nghĩa, chính là lúc này!"
Một vị tân nhậm trạng nguyên lang khác còn ở Hàn Lâm viện đột nhiên đứng dậy, cầm chén rượu trong tay ném xuống đắt, rơi vỡ nát, trầm giọng nói: "Con không có hai cha, thần không có hai vua. Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành! Đại Tùy ta khai quốc ba mươi sáu tướng, hơn phân nửa đều là xuất thân nho sĩl"
Tình cảm quần chúng phẫn nộ, sục sôi chí khí.
Có người vung tay hô to,"Thề giết văn yêu Mao Tiểu Đông!" Có người bị thương rơi lệ, bàn tay vỗ mạnh vào tay cầm từng phát một, "Đại Tùy ta há có thể khúm núm trước man di Tống thị, cắt đất cầu hòa, không chiến mà bại, vô cùng nhục nhã!"
Mọi người dần dần giải tán.
Thái Phong cũng không tiễn ai, bằng không quá mức gây chú ý.
Tuy nói Tống Thiện đã an bài thỏa đáng, cắm đêm phụ cận Thái gia đều đã dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều là giáo úy sĩ tốt tâm phúc của vị phó thống lĩnh nha môn bộ quân này, nhưng vẫn cần thận thì tốt hơn. Thái Phong một mình ở lại phòng đãi khách tịch liêu, vẫn còn hương rượu tràn ngập.
Ánh mắt Thái Phong nóng rực.
Kéo sóng dữ đã đổ, ngoài Thái Phong ta còn ai?!
Miêu Nhận cùng vị tân khoa trạng nguyên lang Chương Đại kia ngồi chung một chiếc xe ngựa rời đi.
Hai người ngồi đối mặt nhau trong thùng xe.
Miêu Nhận nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt tự nhiên, trong lòng có chút tự giễu, mình thế mà còn không trấn định bằng một vãn bối tuổi đôi mươi, không hồ là người trẻ tuổi được coi là tố chất tế tướng, cùng quân tử tương lai thư viện Sơn Nhai Lý Trường Anh, Nam Khê Sở Đồng, cộng thêm Thái Phong, được xưng kinh thành tứ linh, là nhân vật nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Đại Tùy, ngoài ra còn có tứ khôi bao gồm Phan Nguyên Thuần con trai cố đại tướng quân Phan Mậu Trinh, nhưng những kẻ này đều là con cháu nhà tướng, sau khi Phan Nguyên Thuần trẻ tuổi nhất rời khỏi thư viện đi tới biên cảnh tòng quân, tứ khôi đều đang trong binh nghiệp. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận