Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1687 - Gió To, Nổi Bão (2)



Chương 1687 - Gió To, Nổi Bão (2)




Chương Yểm vô cảm nói: "Hiếm khi đảo chủ bằng lòng thừa nhận sai lầm, không biết sáng mai mặt trời có mọc ở phía Tây hay không đây."
Lưu Chí Mậu duỗi tay chạm chạm vào đầu của ông lão ương ngạnh kia, giận dữ cười nói: "Nếu là người khác với tính xấu và cái miệng thối tha này của ngươi thì ta đã giết mười tám lần rồi."
Chương Yểm ồ một tiếng: "Vậy ta cảm tạ đảo chủ đã tha chết cho ta."
Lưu Chí Mậu đang định lên tiếng thì đột nhiên chỉ vào bức tranh rồi nói: "Nhìn kìa."
Trên màn hình, Cố Xán đang quỳ ngoài cửa, trong đống tuyết dày.
Sau khi tiên sinh phòng thu si mở cửa, nói xong câu đó, hắn ta ngẩng đầu lên, hai tay xách lồng than, cứ ngẩng đầu nhìn lên như vậy.
Sắc mặt Lưu Chí Mậu sáng tối bất định.
Chương Yểm nói: "Ta khuyên đảo chủ vẫn nên rút lui đi nhưng có lẽ là vô dụng rồi."
Lưu Chí Mậu duỗi một ngón tay ra, gõ nhẹ vào chỗ nào đó trong bức tranh sau đó vung tay áo, thật sự thu lại bức tranh kia.
Lưu Chí Mậu nói: "Người tên Trần Bình An đó, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Chương Yểm suy nghĩ một hồi: "Vô cùng đáng sợ, nếu hắn là dã tu của hồ Thư Giản thì e rằng đã không có chuyện đảo chủ rồi."
Lưu Chí Mậu gật đầu nói: "Có một số bí mật giữa ta và hắn, ta sẽ không nói cho ngươi biết, không phải vì ta không tin tưởng ngươi mà vì ngươi không biết có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng có một số chuyện nhỏ nhặt vô hại, ta có thể kể cho ngươi nghe cho vui."
Chương Yểm không còn cố ý dùng lời nói để đâm chọt Lưu Chí Mậu nữa.
Cái gọi là chuyện nhỏ của Lưu Chí Mậu thì chắc chắn sẽ không tầm thường.
Sau đó Lưu Chí Mậu kể chi tiết cuộc trò chuyện của mình với Trần Bình An sau khi rời khỏi sơn môn, cũng như việc họ cùng nhau ăn sủi cảo đông chí ở phủ Xuân Đình như thế nào, sau đó tách ra đường ai người ấy đi, ai làm việc nấy.
Lưu Chí Mậu nói: "Ngươi nói xem tại sao Trần Bình An lại cố ý mang ta theo để hù dọa phu nhân kia, cho ta một ân huệ lớn không vì điều gì cả, rồi lại còn nhất định phải giấu phu nhân kia sự thật, để Lưu Chí Mậu ta làm người tốt một lần hả?"
Chương Yểm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này không phức tạp, ngay lúc Trần Bình An chuyển ra khỏi phủ Xuân Đình đã vạch rõ giới tuyến với mẹ con Cố Xán rồi, chỉ là cách làm tương đối nhẹ nhàng, hai bên đều có bậc thềm để bước xuống, để mọi chuyện không đến mức quá khó xử nhưng đến lúc đó, chắc là phu nhân kia sẽ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chứ không thể đoán được ý đồ của Trần Bình An. Sau đó thỉnh thoảng Trần Bình An sẽ đến phủ Xuân Đình dùng bữa để trấn an lòng người, phu nhân sẽ dần dần cảm thấy thoải mái, bị vây trong một trạng thái tâm trí mà ả cho là 'thoải mái' nhất, Trần Bình An sẽ không bắt cóc Cố Xán, hãm hại Cố Xán “lầm đường lạc lối”, đi làm người tốt tìm chết gì đó, hơn nữa Trần Bình An vẫn còn ở lại đảo Thanh Hạp, thể nào cũng được coi như bùa hộ mệnh của phủ Xuân Đình, giống như một vị môn thần giữ cửa, đương nhiên ả càng thích. Sau đó Trần Bình An càng ngày càng ít đến phủ Xuân Đình, cũng không để lại dấu vết, bởi vì vị tiên sinh làm sổ sách đó quả thật rất bận rộn nên phu nhân càng vui vẻ hơn. Mãi tới tối nay, Trần Bình An cùng với đảo chủ ngồi trên bàn ăn trong phủ Xuân Đình cùng nhau ăn sủi cảo, cuối cùng ả cũng nhận ra hai bên đã là người xa lạ."
Sau khi Chương Yểm nói ra những lời gần như là sự thật, ông ta hỏi: "Một người ngoài như ta chỉ hơi chú ý Trần Bình An thêm một chút là đã có thể nhìn thấu được, huống chi là đảo chủ, tại sao lại hỏi? Sao nào, sợ ta bị ghẻ lạnh, ngồi không nhiều năm, không cần sử dụng đầu óc nên không khác gì phu nhân trong phủ Xuân Đình thích coi mình là người chỉ huy, bị rỉ sét hả? Hơn nữa, đầu óc không đủ dùng nhưng giúp đảo chủ chăm sóc hai phòng mật khố và điếu ngư vẫn tạm đủ đúng không? Hay ngươi cảm thấy ta nắm giữ phòng mật khố nên không yên lòng, sợ ta thấy đảo Thanh Hạp cây đổ khỉ chạy sẽ chạy trốn như bôi mỡ lòng bàn chân rồi tiện mang rất nhiều bảo vật theo? Nói đi, ngươi định phòng mật khố cho tâm phúc của mình sao, đảo chủ yên tâm, ta sẽ không như “ngựa nhớ chuồng” mà không rời đi đâu, có điều nếu ứng cử viên không phù hợp, ta sẽ dội một gáo nước lạnh vào đảo chủ lần cuối."
Lưu Chí Mậu cười mắng: "Đừng có nói bậy nữa!"
Chương Yểm chậm rãi nói: "Bức tranh kia là cái gì? Không phải Chương Yểm xem thường bản thân mình mà tình huống hiện tại, ta thật sự không giúp được gì nhiều, nếu như muốn ta đi làm tử sĩ thì ta không đồng ý đâu, dù ta biết mạng mình không còn bao lâu nhưng tốt xấu vẫn còn chút thời gian, cũng xem như là phàm tục phu tử cả đời. Qua nhiều năm như thế, phúc, ta đã hưởng nhiều, nhưng cũng chịu không ít đau khổ, ta cũng không nợ ngươi và đảo Thanh Hạp điều gì."
Lưu Chí Mậu không trả lời câu hỏi của Chương Yểm, chỉ không nhịn được mà cảm khái một câu: "Nếu ngươi nói hồ Thư Giản đều là người như Trần Bình An, vậy mấy lão bất tử như chúng ta có thể vừa mắng người ta tội lỗi chồng chất, vừa tôn thờ đại ác nhân thì còn hồ đồ tới mức nào? Sao có thể lẫn lộn mà vẫn phong sinh thủy khởi như thế chứ?"
Chương Yểm cười nói: "Đảo chủ, không có nhiều người như vậy đâu."
Lưu Chí Mậu quay đầu nhìn lão tu sĩ Long Môn cảnh hồn phách mục nát phiêu linh này, nhìn một lúc thật lâu.
Chương Yểm vẫn không nói lời nào.
Lưu Chí Mậu nói: "Chương Yểm, ngươi tìm một ngày lành tháng tốt rồi tới cuối năm nay, đừng đợi đến đầu xuân thì âm thầm rời khỏi hồ Thư Giản, cứ đi xa chút, tìm một nơi có non xanh nước biếc sống yên ổn nốt quãng thời gian cuối này đi."
Chương Yểm cau mày, thắc mắc: "Tình hình đã tồi tệ đến thế rồi sao?"
Lưu Chí Mậu do dự một lát rồi thẳng thắn nói: "Thực ra hiện nay vẫn chưa đến mức đó nhưng thế giới khó lường, Đại Ly Tống thị làm chủ hồ Thư Giản, theo chiều hướng phát triển bây giờ, một khi đầu óc của Đại Ly bị chuột rút, hoặc cảm thấy Lưu Lão Thành chia rẽ quá nhiều, muốn bù đắp cho ta thì đảo Thanh Hạp sẽ bị thu về để tính sổ sách, đến lúc đó Đại Ly tìm bừa một cớ nào đó là có thể giết ta, không chỉ có thể làm cho hồ Thư Giản hả lòng hả dạ mà còn có được tài sản của hơn mười cái đảo lớn, nếu ta là quản sự của Đại Ly thì chắc chắn sẽ làm vậy, có lẽ giờ đang mài dao rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận