Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1186: Mưa Đã Tạnh (3)

Chương 1186: Mưa Đã Tạnh (3)Chương 1186: Mưa Đã Tạnh (3)
Chương 1186: Mưa Đã Tạnh (3)
Ý cười trên mặt gia chủ Khương thị Ngọc Khuê tông không đổi, trước nay hắn là người không chê lớn chuyện.
Tống Mao đang muốn cất tiếng.
Vị kiếm tu xa lạ nhìn chẳng qua chỉ là một nam tử trung niên tàm thường đã hờ hững nói: "Vậy thì đánh thôi."
Từ đầu tới đuôi, kiếm tu chỉ nói hai câu.
Không phục.
Thì đánh. Làm gì có phong thái của thần tiên trên núi, Luyện Khí sĩ trong ngũ cảnh giữa lưng núi cũng chưa hẳn thô bỉ như thế. Chỉ có võ phu giang hồ tầng đáy mới vậy mà thôi.
Tống Mao đã không kịp đứng ra hòa giải.
Lại là một kiếm.
Có điều lần này chuyển hướng nhắm tới người "không phục" là tổ sư gia Đồng Diệp tông.
Sắc mặt vị lão thần tiên này kịch biến, một chữ cũng không kịp nói ra miệng, vội vàng tế ra một kiện pháp bảo bản mạng luyện hóa ngàn năm, là một chiếc chuông lớn được đến từ một tòa động thiên phá toái, chuông (chung) là khí cụ đứng đầu bát âm, thanh đồng cổ chung sau khi được luyện hóa cao không đến một cánh tay, treo ở trên đỉnh đầu tổ sư gia Đồng Diệp tông, pháp tướng cổ chung cao hơn mười trượng, bao phủ xung quanh lão nhân, ngoài mặt cổ chung khắc dấu một thiên minh văn công đức Thánh nhân Nho gia thượng cổ, lúc này văn tự lớn như nắm tay tấn tốc lưu chuyển, lão nhân sừng sững trong đó, có thể nói là bảo tướng trang nghiêm.
Chỉ là khi đạo kiếm khí đương đầu chẻ xuống, lão giả cho rằng ít nhất có thể kháng cự được trong khoảnh khắc, lại phát hiện pháp tướng cổ chung trước người trực tiếp bị bổ rách, lập tức không dám có chút nào chủ quan, cả người lẫn thanh đồng cổ chung bản mạng cùng lúc đảo lướt ra sau, chờ đợi sau khi đẩy lui mình trăm ngàn trượng, khí thé liền có thể suy giảm.
Liên tục thoái lui.
Trên mặt biển dài đến hơn mười dặm xuất hiện một vệt khe rãnh thật lâu vẫn không được nước biên lắp đầy.
Kiếm khí cuối cùng tan biến, mặt lão tổ sư gia Đồng Diệp tông đã không còn chút máu, ngoài chấn kinh càng là đau lòng không thôi, trong tay nâng lên cổ chung bản mạng, mắt thấy trên mặt chung xuất hiện một vét trầy nhỏ bé.
Cần phải hao phí bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có thể tu sửa như mới? l
Một kiếm tiện tay của kiếm tu kia, sao lại có uy thế như vậy được?
Đừng nói là Đồng Diệp châu, càng đừng nhắc tới Bảo Bình châu, dù có là Bà Sa châu cũng không nên có kiếm tiên bậc này! Tào Hi luyện hóa một con sông làm phi kiếm nắm trong tay, phụ trách trông giữ Trấn Hải lâu cũng tuyệt không xuất ra được kiếm khí như thé! Kiếm tu một kiếm chém lui lão tu sĩ, cút xa vậy rồi, có vẻ đã không còn ngại mắt, lúc này mới quay đầu hỏi mấy người còn lại "Xem náo nhiệt đủ chưa?”
Ý cười trên mặt gia chủ Khương thị lập tức cứng ngắc lại, ôm quyền bồi tội nói: "Đã thất lễ nhiều, mong kiếm tiên tiền bối thứ tội."
Kiếm tu cười lạnh nói: "Tiền bối? Tuổi tác ngươi còn lớn hơn cả ta."
Trên núi Đồng Diệp châu, vị gia chủ Khương thị này nổi danh với tình tính lợn chết không sợ nước sôi, nghiêm mặt nói: "Trên đường tu hành. đat giả vi tiên (người tới là trước). Khương mỗ nào dám so sánh với tiền bối."
Kiếm tu không thèm để ý tới cái tên Khương Thượng Chân mà nghe cũng chưa từng nghe qua, nhìn sang lão đầu tử lòng còn sợ hãi ở nơi càng xa: "Trên người ngươi hình như mang theo trọng bảo sở trường công phạt, có vẻ không tệ, cho ta xem một cái?”
Vị lão tổ sư gia kia ăn phải quả đắng, đại khái hiểu được tính tình tên kiếm tu này, xem chừng còn nóng tính hơn cả lão thiên quân Thái Bình sơn, hắn nào dám khờ dại lộ ra kiện trọng khí tông môn trong người. Dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết kiếm tu sẽ không bỏ qua, lỡ như thêm một câu "Nếu đã cầm ra rồi, vậy đừng lãng phí, dứt khoát trao đổi một chiêu, thử thử cân lượng", vậy rết cục mình tiếp hay là không tiếp? Không tiếp, người Ngọc Khuê tông và Thái Bình sơn đều ở bên cạnh nhìn vào, tiếp, tiếp được một kiếm của đối phương thì còn đỡ, nếu tiếp không được, chẳng lẽ phải bồi tàng cùng đại yêu vừa toi mạng kia?
Lão tu sĩ không dám sĩ diện nữa, vội vàng nói: "Mang theo trọng khí tông môn là để thuận lợi giết yêu, không thể tùy tiện hiện thé."
Trong lòng rủa thầm không dứt.
Thế gian không ngờ lại có kiếm tu ngang ngược không giảng lý thế này, Nho gia Thánh nhân đang làm cái gì vậy, sao không quản? I
Không đợi lão tu sĩ cảm thấy mình lui nhường như thế, tên kiếm tu kia chỉ cần hơi chút có chút đầu óc cũng nên biết điều xuống thang.
Kiếm tu lại chợt hỏi: "Ngươi không lấy ra, sao tiếp được kiếm thứ hai của ta?"
Lão tổ sư gia Đồng Diệp tông tức giận đến lửa bốc ba trượng, ngươi thật cho ta là Nê Bồ Tát không biết tức giận?
Khương Thượng Chân xụ mặt, trong lòng lại trộm vui.
Hắn sớm đã ngứa mắt với bộ dạng gợi đòn của tu sĩ Đồng Diệp tông kia rồi, không chỉ là hắn, cả tòa Ngọc Khuê tông đều như thế, đặc biệt là lão tông chủ nhà mình, đời này số lần nỗi giận lôi đình có thể đếm được trên đầu ngón tay gần như toàn bộ là do tu sĩ Đồng Diệp tông ban tặng.
Thái Bình sơn chân quân Tống Mao trầm giọng nói: "Hiện nay Đồng Diệp châu Yêu Ma loạn thế, khẩn cầu kiếm tiên tiền bối hôm nay đừng xuất kiếm."
Kiếm tu thu hồi tầm nhìn: "Vậy ngươi tới tiếp một kiếm này?”
Tống Mao không chút do dự nói: "Có thể! Không cần biết có tiếp được hay không, người Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông đều ở đây, sẽ truyền tin về Thái Bình sơn, rằng Tống Mao ta tài nghệ không bằng người, dù chết ở chỗ này, Thái Bình sơn tuyệt không oán hận tiền bói!"
Kiếm tu lâm nhằm hai tiếng Thái Bình sơn, như là nhớ lại điều gì, lần đầu tiên cười nói: "Quả nhiên là người tu đạo Thái Bình sơn. vẫn còn được. Đồng Diệp châu cũng chỉ các ngươi lên được mặt đài, còn lại đều không đáng nhắc tới."
Tống Mao ngạc nhiên không biết đáp thế nào.
Kiếm tu kia đè kiếm khí trên thân xuống một chút, tỏ ý mình sẽ không xuất kiếm nữa.
Bỏ đi, nhớ khi xưa Tiểu Tè từng nhắc về Thái Bình sơn, nói cái gì mà, có hiệp khí cổ phong?
Kiếm tu nói: "Thi thể đại yêu các ngươi cứ việc lấy đi."
Tống Mao như trút gánh nặng, thu kiếm vào vỏ, ôm quyền nói: "Cảm tạ kiếm tiên tiền bối giết yêu." Kiếm tu do dự khoảnh khắc, nhìn về phía ba người, hỏi: "Ilrong các ngươi có ai quen biết thanh niên tên Trần Bình An, biết giờ hắn đang ở đâu không?”
Tống Mao và lão tổ sư gia Đòng Diệp tông đều mê mang lắc đầu.
Khương Thượng Chân vội cân nhắc trong lòng một phen, sau đó cười nói: "Ta vừa hay quen biết hắn."
Kiếm tu hỏi: "Sao?"
Khương Thượng Chân lấy tiếng lòng giới thiệu tóm tắt cho vị kiếm tu cổ quái kiếm thuật thông thần này về đoạn tao ngộ ở Ngẫu Hoa phúc địa.
Kiếm tu gật gật đầu, không cho là đúng nói: "Thiên hạ đệ nhất ở phúc địa nho nhỏ... Cũng tạm được."
Khương Thượng Chân dò xét hỏi: "Tiền bối có cần ta coi chừng giúp không?”
Kiếm tu liếc mắt: "Ngươi xứng ư?”
Khương Thượng Chân cười khổ đành chịu, không tiếp lời.
Kiếm tu cứ thế rời đi.
Càng lúc càng xa Đồng Diệp châu.
Tả Hữu hắn lười nhác làm hộ đạo nhân cho bất cứ người nào.
Đợi kiếm tu kia rời xa, Khương Thượng Chân cười nói: "Quả nhiên vẫn là Hạo Nhiên Thiên Hạ chúng ta thú vị hơn.”
Tống Mao hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nhận thức vị đại kiếm tiên này?"
Khương Thượng Chân cười mà không nói.
Lão tu sĩ Đồng Diệp tông rụt rè về lại bên thân hai người, hừ lạnh một tiếng,"Người này kiếm thuật cao thì cao, chỉ là..."
Khương Thượng Chân hạnh tai nhạc họa nói: "Chỉ là thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận