Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1485 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (1)



Chương 1485 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (1)




Bội đao đã từng đi theo vị Võ Thánh kia chinh chiến cả đời lơ lửng trên đầu đan lô, dần dần tan rã, từ mũi đao chảy xuống một giọt nước màu vàng, rơi vào bên trong lò kim quỹ - ngũ sắc, càng về sau, tốc độ giọt nước hạ xuống càng nhanh hơn, tạo thành dòng chảy, nếu người nào có thể từ bên trong nhìn ra, thân ở trong tiểu thiên địa đan lô ngửa đầu nhìn lên, dòng nước này sẽ giống như là một thác nước màu vàng đi vào nhân gian.
Kim chủ về phổi.
Mà người muốn dưỡng phổi, tu đạo, sớm đã tìm ra một cái quy luật, Khí hải, Thiên trung và Phế du, ba huyệt này đều cực kì quan trọng.
Lúc Trần Bình An hô hấp, như vô tình lại như cố tình vận chuyển theo phương thức mười tám đình kiếm khí, để khí cơ chạy qua ba tòa khí phủ này, ba tòa quan ải, nhất thời kiếm khí như cầu vồng, da thịt bên ngoài của Trần Bình An hơi phập phồng, như chiến trường nổi trống, đỉnh Đông Hoa sơn không nghe thấy tiếng vang, thực ra tiểu thiên địa trong thân thể, ba chỗ chiến trường tràn ngập sát ý lạnh lẽo của kiếm khí, tựa như ba tòa di tích chiến trường cổ xưa vẫn còn nhiều anh linh từng vị Kiếm Tiên không muốn ngủ yên.
Luyện hóa hơn ba mươi món thiên tài địa bảo đều có thứ tự trước sau, nhất định phải cho vào lô đúng giờ, không được chậm trễ, ngọn lửa đan lô lớn hay nhỏ còn phải khống chế chính xác, không được xảy ra sai sót.
Mao Tiểu Đông giờ phút này là Thánh nhân tọa trấn thư viện Nho gia, có thể dùng bí pháp thuần chính lên tiếng nhắc nhở mà không cần lo lắng Trần Bình An phân tâm dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Chỉ là Trần Bình An không cho ông ta cơ hội này.
Trần Bình An trước sau đều tập trung tinh thần, tâm lặng như nước, lấy đạo quyết Tiên nhân luyện vật để luyện hóa từng món thiên tài địa bảo, dùng thủy phủ tiếp nối linh khí và chân khí thuần túy lần lượt sinh ra, thật cẩn thận khống chế ngọn lửa đan lô, lấy mười tám đình kiếm khí làm lớn mạnh thanh thế cho ba tòa quan ải “chiến trường” khí phủ, bởi vì luyện hóa văn đản màu vàng này liên quan đến Nho gia tu hành, so với Luyện khí sĩ bình thường luyện hóa vật bản mạng thì còn có thêm một phiền phức ngập trời, chính là cần yên lặng tụng niệm một ít văn tự liên quan ngũ hành, ví dụ như văn chương, thơ thánh hiền có những chữ tây, thu, hơn phân nửa là Trần Bình An tự mình tuyển chọn từ trên thẻ trúc, gần một nửa còn lại là Mao Tiểu Đông đề nghị khi ngồi ở thư phòng.
Cửa ải này, trong quá trình tu hành của Nho gia được gọi là "Lấy lời tâm huyết, bái phỏng thỉnh giáo thánh hiền" .
Mao Tiểu Đông thật ra tương đối lo lắng về cửa ải này.
Trên thực tế trước đó lần đầu đi tới Văn miếu kinh thành Đại Tùy, chẳng những cần phải lấy ra những vật quý giá của Thư viện Sơn Nhai, còn phải mượn nhiều lễ khí, đồ dùng cúng tế hơn, vì Mao Tiểu Đông sợ Trần Bình An luyện vật sẽ bị sơ suất ở chỗ này, dù sao Trần Bình An chưa bao giờ tiếp xúc pháp môn tu hành của thư viện Nho gia, hơn nữa lại không có đường tắt để đi, chỉ có thể dùng thật nhiều món đồ chứa đựng văn vận nồng đậm của Văn miếu để bù lại, mạnh mẽ vượt qua ải khó.
Nhưng mà cũng may, Trần Bình An làm tốt hơn ông ta tưởng nhiều.
Điều này có nghĩa là khi Trần Bình An đọc sách, đã thật sự nắm được ý nghĩa của nó, người đọc sách học đạo lý trên sách, hai bên tán thành lẫn nhau, vì thế trở thành gốc rễ cho Trần Bình An lập thân. Tựa như trên đường Mao Tiểu Đông dẫn theo Trần Bình An đi văn miếu, thuận miệng nói chuyện, chữ viết trên sách không có chân, không thể chạy vào bụng, bay vào nội tâm người nghe người đọc, cần dựa vào chính mình khai phá, đọc nát vạn quyển sách! Xác thực đạo lý Nho gia rất nhiều chủng loại, nhưng cho tới bây giờ không phải nhà giam câu thúc người ta, mà là một cái khung để người ta không làm chuyện trái đạo nghĩa.
Mao Tiểu Đông cảm khái không thôi.
Tòa văn miếu chính tông ở Trung thổ thần châu kia, có một học vấn đường bí mật không cho ai biết, toàn bộ là thánh hiền Nho gia lưu lại cho thiên hạ, từng áng văn chương được thiên địa tán thành nhất, mỗi câu đều ẩn chứa đạo lý vàng ngọc.
Chữ có lớn có nhỏ, kim quang có đậm có nhạt.
Cách mặt đất gần nhất thường sẽ là chữ viết màu vàng, sau đó chữ càng lúc càng lớn hơn, phát ra ánh sáng càng thêm thuần túy.
Từng có rất nhiều thủy tổ khai sơn của Chư Tử bách gia, hoặc là một ít nhân tài mới xuất hiện nổi danh thiên hạ từng tới nơi đây, bọn họ được tùy ý thi triển thần thông, một số người thực sự tài năng, đã có thể làm được những áng văn chương một chữ nặng ngàn cân, khí thế hùng vĩ như năm ngọn núi Ngũ Nhạc ở Trung thổ, đủ để lưu lại trăm đời, bọn họ có thể lay động, thậm chí đẩy rất nhiều chữ ở đây đến chỗ khác, nhưng mà đến nay vẫn không một người nào có thể di chuyển những chữ viết màu vàng to lớn trên mặt đất chút nào.
Bởi vì đó chính là chí thánh tiên sư, cùng với căn bản học vấn của Lễ thánh.
Nhưng dù vậy, một ít chữ viết lơ lửng ở chỗ hơi cao trong Học vấn đường của Chí thánh tiên sư cũng sẽ trở nên ánh sáng ảm đạm, rồi tự mình tiêu tán, trong bí sử văn miếu, lần thứ nhất xuất hiện tình huống như vậy, Thánh nhân học cung chấn động, kinh hãi không thôi. Ngay cả một vị Phó giáo chủ Nho gia tọa trấn văn miếu lúc ấy cũng phải tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo, rồi đi tới phía dưới tượng thần Chí thánh tiên sư và Lễ thánh, đốt hương bái lễ cả hai.
Chỉ là hai vị Thánh nhân vẫn chưa từng lộ diện.
Chính là lúc đó, người đọc sách được văn mạch Nho gia tôn kính là Á Thánh đã nói một câu, "Trên đời này không có học vấn mãi mãi không thay đổi, trên đời này không có văn chương thập toàn thập mỹ, không đáng ngạc nhiên, nếu không còn cần người đời sau như chúng ta đọc sách nghiên cứu học vấn làm gì?"
Văn miếu bởi vậy mà lòng người đại định.
Mao Tiểu Đông thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi đối diện mình.
Bề ngoài xuất trần tuấn dật, tựa như ngọc quý hiếm thấy, không dính khói lửa nhân gian.
Khí chất thì giống như mặt trăng sáng giữa đêm đen bị thất lạc nơi nhân gian mà Nguyệt cung thần nhân quên thu hồi về lại thiên đình, vô số mảnh vỡ sáng chói tinh quang.
Có tiểu sư đệ như vậy.
Thân là sư huynh, cũng cảm thấy hãnh diện thay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận