Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1398 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (2)



Chương 1398 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (2)




Lý Bảo Châm gật đầu nói: “Khẳng định sẽ hối hận xanh cả ruột.”
Trần Bình An cười nói: “Là hối hận mình làm việc không đủ cẩn thận ha?”
Lý Bảo Châm như bình sứt không sợ mẻ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Đúng nha, vừa rời khỏi phố Phúc Lộc quận Long Tuyền cùng Đại Ly vương triều chúng ta, liền cảm thấy có thể trời cao mặc chim bay, quá không sáng suốt. Trần Bình An ngươi một trước một sau, dạy ta hai lần đạo lý quý giá làm người làm việc, quá tam ba bận, về sau ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, như thế nào?”
Chu Liễm nâng cánh tay, hai lòng bàn tay ma sát, nóng lòng muốn thử, mỉm cười nói: “Lão đầu nhi đánh xe kia, tuy là võ phu Viễn Du cảnh, lão nô hoàn toàn có thể ứng phó. Thiếu gia, tốt xấu cũng là một cảnh giới, đến lúc đó nếu lão nô không cẩn thận, không thể dừng tay, cũng đừng trách móc.”
Lão xa phu ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm thẳng vào lão nhân lưng còng kia, ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn và Vân Tiêu, cùng với các nước nhỏ xung quanh, giang hồ nước cạn, lại đang giữ chức trách, không tiện tự tiện đi xa, chà đạp lãng phí xưng hô đệ bát cảnh của võ phu thuần túy, tối nay thật không dễ gì gặp được một tên, sao có thể bỏ qua, chỉ là phía sau còn có Lý Bảo Châm xấu xa, cùng với Liễu tiên sinh trong thùng xe, khiến lão khó tránh khỏi bó tay bó chân, hỏi: “Đối phó tùy tùng này đã đủ mệt, Lý đại nhân, ngươi có diệu kế túi gấm có thể truyền thụ ta hay không? Vừa có thể bảo vệ ngươi không chết, lại có thể cho ta thống khoái đánh một trận?”
Lý Bảo Châm cười khổ nói: “Nào ngờ được sẽ có chuyện như vậy, những túi gấm diệu kế đó của ta, chỉ hại người, không tự cứu.”
Xa phu đứng lên, cười lạnh nói: “Vậy là rỗng tuếch? Tính kế tính tới tính lui, làm người ta nhìn hoa cả mắt, kết quả chỉ có chút tiền đồ như vậy.”
Lý Bảo Châm cười nói: “Vậy làm phiền tối nay ngươi ra thêm chút sức, thắng được cho ta một cơ hội mất bò mới lo làm chuồng.”
Lão xa phu thân là người số một võ đạo Bảo Bình Châu, thực lực cao, trọng trách trên vai tất nhiên là nặng, không đến mức bởi vì chán ghét Lý Bảo Châm người này thì bỏ đá xuống giếng, bỏ đi.
Xe ngựa khẽ run, Lý Bảo Châm chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi vào mặt, lão xa phu đã lướt đi, lao thẳng tới Trần Bình An.
Cỏ lau hai bên đường nhỏ hướng Trần Bình An và Chu Liễm bên kia đổ rạp.
Chu Liễm theo thói quen gù người hướng về phía trước mấy bước, thân hình nhanh như sấm sét, vươn ra một bàn tay.
Tiếp được một quyền nhanh chóng mãnh liệt quyền cương kích động, cổ tay áo phồng lên của lão xa phu.
Chu Liễm hướng trượt lui về phía sau, vừa vặn đứng sóng vai với Trần Bình An, lão xa phu thì dựa thế hướng về phía sau bay xuống chạm đất.
Cỏ lau hai bên đường lại ‘ào’ một cái đổ rạp sang hai bên, vang lên xào xạc, ở trong màn đêm vốn vạn vật yên tĩnh trở nên cực kỳ chói tai.
Lý Bảo Châm nhìn thấy những quyền cương khí lưu tản mạn khắp nơi đó, lúc phiêu đãng đến trước người Trần Bình An không chút nhúc nhích, như một trận gió lệch mưa phùn gặp một cái ô giấy dầu, không dính một giọt nào vào người bung dù.
Mí mắt Lý Bảo Châm run lên một phen. Không hổ là kẻ thấp nhất võ đạo ngũ cảnh.
Tiểu tạp chủng ngõ Nê Bình này, sau khi rời khỏi Ly Châu động thiên, xem ra cơ hội tình huống không tệ.
Lý Bảo Châm có chút tiếc nuối, chẳng lẽ mình lúc trước nên đi con đường tu hành một chút?
Võ phu thuần túy ngũ cảnh đỉnh phong không đến mười tám tuổi, đặt ở Đại Ly vương triều võ phu xuất hiện lớp lớp, chỉ sợ cũng hoàn toàn xứng với hai chữ thiên tài rồi nhỉ?
Không lẽ luồng võ vận mênh mông kia sau khi Ly Châu động thiên tan vỡ rơi xuống, đều bị kẻ này độc chiếm rồi? Không đúng, phiên vương Tống Trường Kính, Lý Nhị, lại thêm Trịnh Đại Phong, ba người chia cắt, nhiều nhất lưu lại chút cơm thừa canh cặn mới phải.
Chu Liễm rung cổ tay lên, cười ha ha nói: “Vị đại huynh đệ này, nắm tay ngươi có vẻ hơi mềm nha. Thế nào, còn khách khí với ta? Sợ một quyền đánh chết ta sẽ hết cái để chơi? Không cần không cần, cứ việc ra quyền, đánh tới chết, con người ta da dày thịt béo chịu đòn tốt nhất. Đại huynh đệ nếu che giấu như vậy nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
Vừa dứt lời.
Chu Liễm thân như khỉ vượn núi hoang, lao đi, tốc độ cực nhanh, như tiên sư sử dụng vật phương thốn súc địa ngàn dặm, trong nháy mắt đã đến trước mặt lão xa phu, đáp lại, cũng là một quyền thẳng tắp.
Lý Bảo Châm nhãn lực có hạn, chỉ nhìn thấy một quyền đó của Chu Liễm, sau đó hai bên giằng co, ở một chỗ nho nhỏ lễ qua lễ lại, hắn nhìn mà váng đầu hoa mắt.
Lý Bảo Châm rất nhanh liền cảm thấy lỗ tai khó chịu, nuốt ngụm nước bọt, lúc này mới thoáng dễ chịu chút.
Lão xa phu quát khẽ một tiếng, hai tay vừa hợp vừa đánh, khiến Chu Liễm kia bị vật về phía bụi cỏ lau, bản thân hắn thì một bước lui về phía sau, giẫm mạnh xuống đất, một chân khác nhẹ nhàng nhấc lên, ổn định thân hình.
Nếu không phải lo lắng Lý Bảo Châm phía sau kia, lão xa phu tự nhiên có thể ra quyền càng thêm nhẹ nhàng vui vẻ.
Thân hình Chu Liễm ở không trung giãn ra, một chân giẫm ở trên một cây cỏ lau mảnh khảnh, lắc lư trái phải vài cái, mỉm cười nói: “Đại huynh đệ, xem ra ngươi chen thân đệ bát cảnh nhiều năm như vậy, đi không thuận lợi nha, con đường trèo cao, là dùng để bò à?”
Lão xa phu cười khẩy nói: “Lời này nói sớm rồi nhỉ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận