Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1171: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (1)

Chương 1171: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (1)Chương 1171: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (1)
Chương 1171: Gió Tanh
Mưa Máu ở Trên Núi (1)
Bùi Tiền tiếp lấy chén cơm, đổ vào trong chén của mình, ngắng đầu chăm chú nói: "Lão Ngụy, nếu ngươi mà chết thẳng cẳng, ta nhát định chôn xác cho ngươi... Đến lúc đó ta có thể lấy bạc trên người ngươi coi như là thù lao không?”
Ngụy Tiện tay nắm giáp hoàn, xụ mặt quẳng xuống một câu: "Bốn người chúng ta, muốn chết cũng khó."
Hắn trực tiếp đi tới bên người Trần Bình An, tụ âm thành tuyến, nói tới một chuyện vốn dĩ không muốn nhắc tới.
Trần Bình An nghe thấy rõ ràng, Chu Liễm, Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên cũng lờ mờ nghe thấy nội dung.
Thần sắc mỗi người mỗi khác.
Mưa to bàng bạc, đám người bên ngoài đều không nghe được gì.
Chu Liễm cười hung ác: "Thiếu gia, sau trận này có thể thưởng cho ta một kiện bảo vật được không? Hiện nay bốn người, nhưng chỉ có mỗi lão nô là không có vật tùy thân.”
Trần Bình An thẳng thắn nói: "Tạm thời không có đồ vật phù hợp với ngươi."
Chu Liễm hơi tiếc nuối, quay đầu nhìn đám khách không mời bên ngoài miếu, sẵng giọng nói: "Thiếu gia, vậy đợi lát nữa lão nô ra tay giết người chắc không còn được như đêm ở khách sạn, phải so đo quyền pháp liệu có dễ nhìn hay không."
Tùy Hữu Biên thần sắc băng lãnh, đứng ở ngoài cùng bên phải: "Công tử, phá được một ngàn giáp, thanh kiếm Si Tâm có thể thuộc về của riêng ta không?”
Lô Bạch Tượng đứng ở ngoài cùng bên trái, mỉm cười nói: "Chủ công, nếu ta cũng phá được môt ngàn giáp. cho ta mượn Đình Tuyết mười năm là được. '
Ngụy Tiện là người nói sau cùng: "Duệ sĩ mặc giáp giết ngán rồi, toàn bộ Luyện Khí sĩ là của ta."
Trần Bình An cười nói: "Vậy ta làm gì?"
Trong miếu hoang, Bùi Tiền miệng lớn bới cơm, nói năng hàm hồ không rõ: "Cha, ăn cơm với tal"
Mưa tầm tã, dưới chân núi, Thân quốc công Cao Thích Chân từ chối để Phủ Thượng che dù giúp mình, đứng giữa trời mưa to, mặc cho hạt mưa lớn như đậu nành quất lên trên người.
Đừng nói với Cao Thích Chân ta cái gì mà gia quốc trung nghĩa, sơn hà xã tắc. Cả Tòa thân quốc công phủ lớn như thế, lại chỉ có một nén hương hỏa là con trai Cao Thụ Nghị, nói mát là mát. Huống hồ hơn hai mươi năm qua dồn hết tâm huyết, tinh lực để bồi dưỡng đứa con trai này, mọi phương diện, thân làm phụ thân, Cao Thích Chân tìm không ra một chút tật xấu nào của Cao Thụ Nghị. Trước khi thu được phong mật thư kia của Tam hoàng tử, hắn một mực tin chắc, rằng tương lai Cao Thụ Nghị sẽ là rường cột triều đình Đại Tuyền, vô luận ai làm hoàng đế, ai ngồi trên long ỷ, Thân quốc công phủ vẫn sẽ trọng chấn gia phong, quyền khuynh triều dã, thăng thành Quận Vương phủ, là tâm phúc được tân đế ÿỷ trọng, thôn tính hai đại cường quốc Bắc Tấn, Nam Tè, trở thành vương triều lớn nhất trung bộ Đồng Diệp châu.
Hoàng đề bệ hạ nói muốn bồi thường Thân quốc công phủ, Tam hoàng tử nói muốn bồi thường Cao Thích Chân, môn khách cung phụng và phụ tá đều khuyên hắn ân nhẫn.
Khoảng thời gian qua Cao Thích Chân biểu hiện rất bình tính, không ai nhận ra đây là một nam nhân vừa mất đi đứa con trai duy nhất. Trước là rời khỏi hoàng cung, rồi khe khẽ rời phủ đệ hoàng tử, sau cùng bí mật ly khai kinh sư, đảm nhiệm mật sứ của hoàng đề bệ hạ, đi tới dịch quán thành Ky Hạc gặp Diêu Trấn, tất cả đều gió êm sóng lặng. Thân quốc công phủ vẫn cứ là quốc công phủ Đại Tuyền hiểu rõ đại nghĩa, Cao Thích Chân trước nay chưa từng khiến lão hoàng đế Lưu Đạt thất vọng.
Nếu như không có cơ hội từ trời giáng xuống kia, Cao Thích Chân quả thực cũng không lật được sóng gió gì, rốt cuộc thành Thận Cảnh là của hoàng đế bệ hạ, Đại Tuyền vương triều họ Lưu.
Giờ thì khác.
Có người tìm đến Cao Thích Chân, hắn lại tìm đến đại hoàng tử Lưu Tông, Lưu Tông lại tìm tới năm ngàn giáp sĩ, còn về trong tối ngầm lôi kéo nhiều ít thế lực trên núi, Cao Thích Chân không có hứng thú.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, ngàn vạn đừng để cho người thêm dầu, đó là binh gia đại kỊ.
Đạo lý dễ hiểu đến cả một người kinh thành quen an nhàn sung sướng như Cao Thích Chân đều hiểu rõ ràng, tin tưởng đại hoàng tử Lưu Tông chắc sẽ càng thêm thấu triệt.
Cao Thích Chân đang đợi, chờ đợi Lưu Tông xuống núi xách theo đầu lâu kia tặng cho hắn, hắn sẽ mang nó về tế trước mộ con trai Cao Thụ Nghị.
Trước miếu hoang, Trần Bình An nhìn về phía hai người đứng nắp trong đám tùy tùng của Lưu Tông.
Phát giác được ánh nhìn từ Trần Bình An, hai người liếc nhau, tiến về phía trước mấy bước, chính là võ tướng Hứa Khinh Chu và tiên sư Từ Đồng, người quen cũ. trong khách san biên thùy, bọn họ đã lần lượt giao thủ cùng Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên.
Hứa Khinh Chu cởi áo tơi vứt sang một bên, lộ ra một thân giáp trụ, trừ thanh chế thức yêu đao của biên quân Đại Tuyền, bên eo còn có bội đao "Đại Xảo”, là một trọng khí trong binh gia.
Hứa Khinh Chu trầm mặc không lên tiếng, chủ nhân Thảo Mộc am Từ Đồng lại cười nói: "Trần công tử, lại gặp mặt rồi. Lần trước ở biên thùy phía nam, lần này ở biên cảnh phía bắc, giống như cái tên Hứa tướng quân đặt cho bội đao yêu quý là "Đại Xảo", quả thực hết sức trùng hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận