Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1341 - Hành Tẩu Bốn Phương (4)



Chương 1341 - Hành Tẩu Bốn Phương (4)




Một thư sinh thanh sam đã đuổi Trâm Hoa Lang khỏi Xuân Triều cung, ước chừng ba mươi tuổi, tựa như tinh thông thuật pháp tiên gia, tuyên bố ba năm sau, muốn phân cao thấp với đại tông sư Du Chân Ý.
Một lão nhân cao lớn tự xưng tổ tông phương sĩ của Nam Uyển quốc, ăn mặc và khẩu âm, quả thực là phong cách lúc đầu của Nam Uyển quốc chúng ta, người này hôm nay đang chạy tới hướng Nam Uyển quốc, nói hắn đã hoàn thành mật lệnh của hoàng đế, dọc theo đường đi thu mười mấy đệ tử.
Một vị võ phu trung niên tay không, hình thể người lùn, xuất hiện ở trên biên cảnh tái ngoại, giết chóc thành tánh, tính tình kỳ quái, nơi đi tới, đều dựa theo sở thích, lạm sát một trận, dân chúng vô tội chết ở trên tay hắn đã nhiều tới mấy trăm người, thảo nguyên bốn trăm tinh kỵ vây giết người này, bị hắn giết không còn một mảnh.
Phụ nhân lại nói: “Thiên hạ mười người trừ công tử ra, còn có phó bảng mười người, hoàng tử điện hạ của chúng ta, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, đều đứng trong hàng ngũ đó.”
Lục Sĩ quơ quơ cây quạt xếp, “Những thứ này không cần nói tỉ mỉ, không có ý nghĩa gì lớn. Nếu trong tương lai thật sự có cơ hội ép rơi hết mười người đứng đầu, sẽ không xuất hiện ở trên phó bảng sớm như vậy.”
Phụ nhân biết điều dừng bước.
Lục Sĩ đi trên một đường cái đã khôi phục vẻ náo nhiệt, trước kia có người từng ở nơi này, một mình giằng co với đại tông sư của các bên, đánh cho long trời lở đất, động tĩnh cực lớn, dân chúng kinh thành Nam Uyển quốc đều phát hiện ra, cho nên hôm nay trở thành một thánh địa võ lâm nhân sĩ giang hồ nơi khác phải tới đây chiêm ngưỡng, chỉ là những hào hiệp giang hồ, cao nhân môn phái này, hiểu rõ nơi này tất nhiên có điệp báo cơ sở ngầm của Nam Uyển quốc đang chú ý theo dõi cho nên không dám lỗ mãng, bình thường đều là đi hết con phố này sẽ rời khỏi.
Lúc trước đã có người trong ma giáo mượn cơ hội này, lén lút, thăm dò tòa nhà mà nghe nói có quan hệ cực sâu xa với ma giáo, không có ngoại lệ, đều bị Lục Sĩ thu thập sạch sẽ, hoặc là bị hắn vặn rơi đầu, hoặc là bản thân đều phải giúp hắn làm việc, sống sót đi tới phụ cận tòa nhà, tung lưới ra ngoài. Trong lúc nhất thời ba đỉnh núi ma giáo sụp đổ đều nghe nói người này muốn chỉnh đốn lại đỉnh núi, hơn nữa cho mấy vị bá chủ ma đạo bọn họ một kỳ hạn, nếu đến lúc đó không đi kinh thành Nam Uyển quốc cúi đầu bái lạy, hắn sẽ lần lượt tìm tới cửa, san bằng ba mũi của ma giáo, kẻ này ngông cuồng đến cực điểm, thậm chí bảo người ta công khai chuyển lời cho bọn họ, ma giáo hôm nay gặp phải họa diệt môn, ba thế lực nên cùng chung mối thù, mới có một tia sinh cơ.
Trời hãy còn sớm, trên đường người đi đường không nhiều, phố phường mùi khói lửa vẫn chưa thể được coi là đậm, Lục Sĩ bước đi trong đó, ngẩng đầu nhìn trời, “Sắp biến thiên rồi.”
Một tòa Ngẫu Hoa phúc địa, không lẽ phải đổi thành một tòa tiểu động thiên? Cái này phải tiêu phí bao nhiêu đồng tiền thần tiên? Của cải vị quan chủ này, thật sự là sâu không thấy đáy.
Lục Sĩ rẽ vào một ngõ nhỏ, vừa vặn gặp đứa nhỏ đi tới trường tư thục đọc sách kia, Tào Tình Lãng.
Lục Sĩ dừng bước cười hỏi: “Hôm nay sao lại đi sớm vậy?”
Tào Tình Lãng có chút đỏ mặt, nói: “Lục đại ca, ngày hôm qua đi nha môn bên kia lĩnh chút bạc, đêm qua đặc biệt muốn ăn một chén vằn thắn, đường đi hơi xa, nên phải đi sớm chút. Lục đại ca muốn đi cùng hay không?”
Lục Sĩ cười lắc đầu, “Ta không quá thích ăn những thứ này, ngươi tự đi đi.”
Tào Tình Lãng cáo từ chạy bước nhỏ rời đi, dừng bước xoay người, “Đúng rồi, Lục đại ca, ngày hôm qua trên đường ta về nhà, có mua bầu rượu cho huynh, đặt ngay trên bàn, huynh tự mình uống nha.”
Lục Sĩ gật gật đầu.
Hắn có chìa khóa căn nhà của Tào Tình Lãng.
Tào Tình Lãng xoay người chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Khi nói chuyện với người ta, Tào Tình Lãng đứa nhỏ này đều sẽ đặc biệt nghiêm túc, cho nên Tào Tình Lãng tuyệt đối sẽ không vừa chạy vừa quay đầu nói chuyện.
Lục Sĩ đi về phía căn nhà kia, mở cửa sân, quả nhiên trên bàn của nhà chính đặt một bầu rượu, bảy chỉ bạc, đối với Tào Tình Lãng ăn một chén vằn thắn cũng phải cân nhắc nửa đêm mà nói, không phải là rẻ.
Lục Sĩ cầm lấy bầu rượu, xách cái băng ghế ngồi ở ngoài cửa, cổ tay vặn nhẹ, trong lòng bàn tay có thêm một con côn trùng nhỏ tản mát ra hương thuần rượu ủ, mở ra bầu rượu, mang loại tiểu gia hỏa tên là Tửu Trùng này ném vào trong bầu, sau đó chậm rãi chờ đợi rượu của bầu này, với tốc độ cực nhanh, lắng đọng ra vị rượu ngon thuần hậu tương đương cất vào hầm, chôn mấy chục năm.
Lục Sĩ nhẹ nhàng lắc bầu rượu trong tay, khuôn mặt chứa đầy nụ cười.
Lần đầu tiên tìm được Tào Tình Lãng, Lục Sĩ đã đi thẳng vào vấn đề.
“Ta tên Lục Sĩ, Lục trong lục địa, Sĩ trong sĩ khởi (nâng lên), là bạn của Trần Bình An, bạn tốt từng cùng nhau trải qua sinh tử.”
Lúc ấy mắt của đứa nhỏ kia lập tức sáng lên.
Về sau, sau khi Lục Sĩ nói chút chuyện về Trần Bình An, Tào Tình Lãng bèn gọi hắn Lục đại ca.
Sau đó Lục Sĩ đã có chìa khóa của tòa nhà lẻ loi này.
Có một lần, Lục Sĩ cười hỏi Tào Tình Lãng, “Ngươi có muốn trở thành người như Trần Bình An không?”
“Muốn!”
“Vậy có muốn tốt hơn Trần Bình An không?”
“Không muốn.”
“Là không dám muốn? Cảm thấy quá khó, kém quá nhiều?”
“Chỉ là không muốn.”
Sau cuộc nói chuyện phiếm hôm đó, Lục Sĩ cầm chìa khóa nhưng chưa tự mình mở cửa vào nhà mà thường xuyên đến bên này ngồi, có thời điểm Tào Tình Lãng đang ở trường tư thục, cũng có thời gian Tào Tình Lãng ở trong nhà đọc sách buổi sáng. Lục Sĩ ngay từ đầu sẽ mang cho Tào Tình Lãng chút cháo gạo đồ ăn, bữa sáng tinh tế do tự mình bắc bếp nhóm lửa làm, nhưng Tào Tình Lãng sau khi ăn hai lần, lần thứ ba rốt cuộc không nhịn được, rất nghiêm trang nói mấy lời trong lòng với Lục Sĩ, nói nó hôm nay nhận tiền tài của nha môn bên kia, học phí trường tư, củi gạo dầu muối, đều đủ dùng rồi.
Lục Sĩ sau khi kiên nhẫn nghe xong lời tâm huyết của đứa nhỏ Tào Tình Lãng này, mới cười hỏi: “Vậy về sau thực sự không ăn món ngon của mấy cửa tiệm lâu đời trăm năm kia? Không hối hận?”
Tào Tình Lãng có chút thẹn thùng, đỏ mặt cười nói: “Nếu thật sự thèm, thật sự không nhịn được, cũng sẽ nói một tiếng với Lục đại ca.”
Lục Sĩ cười ha ha, nói không thành vấn đề.
Chỉ là sau đó, mãi tới hôm nay, thứ duy nhất Tào Tình Lãng thèm, vẫn là một chén vằn thắn tự hắn mua được.
Cho nên Lục Sĩ hôm nay có chút vui vẻ.
Ở một tiểu địa phương như Ngẫu Hoa phúc mà hắn có thể tìm một Tào Tình Lãng rất giống tên kia.
Thú vị thú vị.
Lục Sĩ rốt cuộc cảm thấy chuyến đi Ngẫu Hoa phúc địa lần này, khiến bản thân về tâm khí sinh ra chút sức mạnh.
Về tới tòa nhà, oanh oanh yến yến, mỗi người một vẻ. Các chỗ trong nhà, không dính một hạt bụi, đường tất cả đều lấy gỗ trúc trải, được các tỳ nữ kia lau sáng như gương.
Dọc theo đường đi có ba tỳ nữ bởi vì Lục Sĩ mà thoát ly bể khổ, trước sau chào hỏi với Lục Sĩ vị ân công lẫn chủ nhân này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận