Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 885: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹

Chương 885: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹Chương 885: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹
Chương 885: Võ Vô Đệ Nhị, Quyền Cao Thiên Ngoại (1)
Nhưng mà ba người ở đây, cho dù là Trữ Diêu ở ngoài võ đạo, cuối cùng đều nhìn ra Trần Bình An lâm thời biến trận, về phương hướng là đúng.
Chênh lệch chính yếu vẫn là về trụ cột tứ cảnh.
Sau trận thứ ba, Tào Từ vươn ngón tay cái với Trần Bình An, chỉ nói bốn chữ, càng đánh càng hăng.
Nếu không phải Tào Từ, cũng không phải Trần Bình An, chỉ sợ mọi người đều cảm thấy Tào Từ nói như vậy là đang khiêu khích, là đang diễu võ dương oai, hoặc là đang ở trên cao nhìn xuống, quan sát kẻ bại trận. Nhưng mà, Tào Từ tâm bình khí hòa, Trần Bình An tâm cảnh yên ồn, cũng không thể thay đổi một chuyện.
Cùng là võ phu tứ cảnh, Trần Bình An hôm nay là bại tướng dưới tay Tào Từ danh xứng với thực.
Cho nên Trữ Diêu "kiếm tâm trong suốt, bộc lộ sắc bén" mới hỏi câu này, nàng lo lắng Trần Bình An thua trận thứ tư.
Trận tranh giành tâm cảnh trong vô hình.
Một khi võ đạo tâm cảnh bị Tào Từ nghiền ép vỡ vụn, chỉ sợ Trần Bình An đừng nói là võ đạo chỉ cảnh, cuộc đời này tễ thân thất cảnh cũng khó.
Cũng may Trần Bình An nói không có việc gì. Trữ Diêu tin tưởng hắn.
Trần Bình An không sợ chết, khi ở Ly Châu Động Thiên nàng đã biết điều này, thiếu chút nữa chết ở dưới tay Bàn Sơn Viên, thiếu chút nữa vì nàng đổi mạng cùng Mã Khổ Huyền.
Nhưng mà không sợ chết, không có nghĩa là không sợ thua.
Thời điểm nghèo rớt mồng tơi, chân trần không sợ mang giày, nhưng mà trước đó Trữ Diêu ở khách sạn Quán Tước Đảo Huyền sơn, nhìn thấy một bàn đây bảo bối, mới biết được thì ra Trần Bình An đã có rất nhiều tiền, nhất là có hy vọng võ đạo.
Cho nên Trữ Diêu lo lắng Trần Bình An sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.
May mà không phải. Hai người cùng nhau ngồi ở trên đầu tường hướng về phía nam, sóng vai nhau.
Trữ Diêu xếp hai thanh kiếm một cũ một mới trên đầu gối, Trần Bình An vẫn như trước trên lưng đeo hộp kiếm chỉ còn lại có một cây hòe mộc kiếm.
Thật ra nàng cảm thấy kiếm danh Hàng Yêu này rất thô kệch, nhưng mà vừa nghĩ đến trên lưng Trần Bình An còn có một cây trừ ma, nên không so đo cùng hắn nữa.
Trần Bình An hai nắm đám đặt ở trên đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước, xa ngoài ngàn dặm, chính là đại quân vô số Yêu tộc trú đóng, chen chúc như bảy kiến, nghe Trữ Diêu nói mỗi một lần Yêu tộc đại quân tiến công Kiếm Khí Trường Thành, hạp cốc này sẽ có đông đúc Yêu tộc nhồi vào, nhưng mà đỉnh đầu chúng nó đồng thời cũng sẽ có phi kiếm rậm rạp.
Trần Bình An ở bên cạnh Trữ Diêu, nghĩ đến cái gì sẽ tùy tiện tán gấu cái đó.
Từ lão kiếm tiên Trần gia gia, đến Tào Từ và nữ võ thần, cùng với vương triều Đại Đoan nơi Trung Thổ Thần Châu của bọn họ, lại đến Long Hồ sơn đại thiên sư có được một trong tứ đại tiên kiếm, nói tới kiếm tiên, tự nhiên cứ vậy mà nói tới Đạo Lão Nhị được vinh dự gọi là Chân Vô Địch, bởi vì thanh tiên kiếm của hắn được gọi là "Đạo cao nhân gian một thước”, sau đó chính là Đạo Lão Nhị thủ hạ nhất mạch Đảo Huyền sơn, cuối cùng nói trở về tới Kiếm Khí Trường Thành, quyền pháp của Trần Bình An. Quanh tới quần Iui, thích gì tán gấu cái đó, tùy tâm sở dục.
Trần Bình An chưa bao giờ ngồi ở nơi nào tầm nhìn trống trải như vậy, về tâm cảnh lại càng là thế.
Cứ như trực tiếp mặt đối mặt cùng một tòa thiên hạ.
Trần Bình An kìm lòng không được nói: "Ban đầu luyện quyền là vì mạng sống, đợi cho đến khi không cần lo lắng thọ mệnh nữa, sẽ bắt đầu suy nghĩ mình luyện quyền vì cái gì, lần đầu tiên cảm tháy ta ra quyền nhất định phải nhanh hơn, nhanh hơn so với bất cứ ai khác. Sau lại ta cảm thấy quyền ta ra, không nhất định là mạnh nhát, nhưng nhất định là có đạo lý nhát, cho nên ta xem sách, thỉnh giáo học vấn người khác, học người khác cách làm người xử thế, để khi ta làm sai, người ở bên người ta sẽ nói cho ta biết."
Trần Bình An tháo hồ lô rượu xuống, uống hớp rượu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta giảng đạo lý cùng người ta, xét đến cùng, là vì để cho đối phương cũng giảng đạo lý. Mà không phải ta cảm thấy đạo lý của ta nhát định là đúng. Chỉ tiếc chuyến đi lần này, rất nhiều người đến đạo lý cũng không muốn nói."
"Quan phục, dòng họ, ngân lượng ở đâu, máy cảnh máy cảnh tu vi, đại khái bọn họ đều thực bớt lo bớt dùng sức, cảm thấy những điều này đã đủ giải nghĩa tất cả đạo lý."
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới kiếm tu Tả Hữu, nam nhân kiếm thuật cao, nhân gian vô địch kia.
Giống như sư huynh của Tè tiên sinh này, kiếm tu Tả Hữu, cũng thực không ưa giảng đạo lý.
Nhưng mà hai người là có cách biệt một trời, một là chủ động làm ác, một là người không đụng ta, ta không đụng người, nếu người phạm ta, vậy coi như hắn xui xẻo.
Cho nên hắn lựa chọn rời xa nhân gian.
Hơn nữa hắn nói một câu nói, đại khái ý tứ là nói toàn bộ người tu đạo, đã không được tính là... người, là ngoại tộc.
Trừ ý nghĩa về mặt câu chữ, Trần Bình An khó hiểu thâm ý trong đó, nhưng cảm thấy đây là một câu nói thực trầm trọng.
Trần Bình An quay đầu cười nói với Trữ Diêu: "Đương nhiên, nếu quyền pháp của ta, còn có về sau là kiếm pháp, có thể nhanh nhất, nhanh hơn! Đó là tốt nhất!
Sau khi đưa hồ lô dưỡng kiếm cho Trữ Diêu, Trần Bình An đứng lên, bắt đầu chậm rãi đánh quyền, phối hợp mười tám đình A Lương truyền thụ.
A Lương từng nói, mười tám đình của hắn không giống người khác lắm.
Trữ Diêu nhíu mày nói: "Trần Bình An, mỗi ngày huynh đều luyện nhiều quyền như vậy, còn suy nghĩ lung tung rối loạn như vậy? !"
"Suy nghĩ linh tinh mà thôi."
Trần Bình An vẻ mặt ý cười, ra quyền thoải mái tự nhiên, chậm rãi, không phải là lười nhác, mà là tự nhiên.
Trữ Diêu quay đầu nhìn Trần Bình An một thân quyền pháp chân ý như nước chảy róc rách, hỏi: "Vậy huynh có nghĩ tới hay không, huynh suy nghĩ nhiều như vậy, sẽ làm chậm võ đạo tu hành của huynh. Tào Từ kia khẳng định sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy."
Trần Bình An không ngừng luyện quyền, cười nói: "Hắn là thiên tài a, hơn nữa khẳng định là loại thiên tài giỏi nhất, ta thì không phải, mỗi một bước ta đều phải làm nhiều hơn, ta là một phàm tục phu tử, không phải muội nói ta là đồ chân đất sao, cho nên mỗi một bước đều trước tiên phải làm "Không sai", sau đó mới là đúng, rất đúng, đúng nhất. Ta không nôn nóng, trước kia, khi kéo phôi nung gốm, một khi ngồi xuống chính là ngồi cả buổi chiều, chỉ có thể không xảy sai sót, mới có thể xuất hiện phôi tốt, đạo lý rất đơn giản." Trần Bình An theo thói quen bỏ thêm một câu, "Đúng không?"
Trữ Diêu hỏi ngược lại: "Đơn giản?"
Trần Bình An hơi thắc mắc,"Không đơn giản sao?"
Trữ Diêu uống ngụm rượu trong hồ lô dưỡng kiếm, không trả lời câu hỏi,"Đơn giản là tốt rồi."
Trần Bình An ra quyền không hề dựa theo Hám Sơn Quyền Phổ hoặc là quyền giá lão nhân họ Thôi truyền thụ, mà là lâm thời khởi ý, người đi theo quyền, tâm không lo lắng.
Dừng lại một chút, lúc nhanh lúc chậm.
Trần Bình An tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Sứ bản mạng của ta đã nát, trường sinh kiều của ta bị chặt đứt. Từng luyện quyền chỉ vì giữ mạng, sau đó cuối cùng ta vẫn đi tới nơi này, tìm được muội. Trần Bình An ta cảm thấy mình thực sự rất giỏi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận