Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 733: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc

Chương 733: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta UốncChương 733: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc
Chương 733: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uống Một Ngụm Rượu (7)
Dương lão nhân ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là dặn dò: "Chấp thuận ngươi rời khỏi hạt cảnh nơi đây, nội trong Bảo Bình châu nhất châu, cảnh giới ngươi vẫn như năm xưa, lần này là đảm nhiệm hộ đạo nhân cho Tào Tuấn đệ tử Tào thị ngõ Nê Bình, chỉ cần Tào Tuấn tu bổ đầy đủ hết tòa tâm hồ kiếm trì kia, đệ tử Tống thị nhất mạch của ngươi, tất nhiên quật khởi trong tràng đại thế này, hưởng thụ nhân gian vinh hoa ít nhất trăm năm, từ nay về sau cảnh ngộ con cháu nhà ngươi, phúc họa vô môn duy nhân tự triệu." (*)
(*) Họa và phúc đều không có cửa mà là do lòng người tự gây. Vị lão giả kia chỉ là hình dạng âm hồn, nhưng lại có khói nhẹ ngưng tụ thành trường kiếm giắt bên hông, kiếm khí đã mát, nhưng mà kiếm ý dạt dào, rõ ràng sinh tiền lão giả chắc chắn là một vị kiếm sĩ, sau khi nghe Dương lão nhân hứa hẹn, sắc mặt lão giả lộ vẻ vui mừng, lại chắp tay nói: "Tạ Thần Quân ân điển!"
Dương lão nhân theo đó vung tay áo, nhất thời có một tấm phù lục màu vàng che phủ toàn thân lão nhân khói xanh, là bùa hộ mệnh đảm bảo cho lão giả âm vật hành tâu trong thiên địa, người sau thần hồn đại định, khí thế tăng vọt, kiếm ý cực thịnh, nếu không có Dương lão nhân phun ra một mồm to sương khói che đậy, chỉ sợ muốn khí hướng đầu ngưu, kinh động toàn bộ Luyện khí sĩ Long Tuyền quận. Dương lão nhân nói: "Đi thôi, Tào Tuấn hôm nay đã đi hướng kinh thành Đại Ly, ngươi có thê trực tiếp nói rõ với hắn nói việc này. Tống Khánh, nếu ngươi dám cả gan làm hỏng quy củ, đừng nói là Tống Khánh ngươi lập tức hồn phi phách tán, ta cam đoan diệt cỏ tận gốc nhất mạch Tống Thị này của ngươi, để ngươi hương khói đoạn tuyệt, về sau ngàn năm vạn năm cũng không còn chút dấu vết nào của nhất mạch Tống thị này."
Lão giả ôm quyền nghiêm túc nói: "Tuyệt không dám mạo phạm Thần Quân!"
Dương lão nhân cười lạnh nói: "Nhiều lời vô ích, ta sẽ tự giám sát ngươi làm việc."
Lão giả lĩnh mệnh, chợt lóe rồi biến mát. Sau khi vị âm vật miếu nhỏ kia biến mát, Dương lão nhân ngắng đầu, nhìn phía màn trời nặng nề của Hạo Nhiên Thiên Hạ, thật lâu không nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Đỉnh đầu ba thước có thần minh, người làm trời đang nhìn. Nếu thật sự là như thế, làm sao lại tới mức này?"
Lầu hai một tửu lâu nơi trấn nhỏ ngoài Kiếm Thủy Sơn Trang, ở vị trí cạnh cửa số, một già một trẻ ngồi đối diện, ăn lầu, trên bàn dày đầy dĩa đồ ăn, măng xuân, hoàng hầu (*), thịt dê, ruột ngỗng, huyết vịt...
() Hoàng hàu (1#): Cổ họng vàng là một loại thực phẩm trong lầu Trùng Khánh. Nó xuất phát từ các mạch máu lớn của heo, gia súc và các vật nuôi khác. Đương nhiên còn có hai bình rượu ngon, cùng với một đĩa tương ớt tươi tự chế biến, màu đỏ au, có thể khiến cho những ai không ăn cay da đầu phát tê. Trần Bình An thật ra vốn không ăn cay như vậy, nhưng mà không cưỡng được lời mời gọi của Tống lão tiền bối, nói tửu lâu dùng không dưới bảy tám loại nguyên liệu để tự chế tương ớt, thiếu một loại đều sẽ đáng tiếc, Trần Bình An lúc này mới gắng gượng thêm một thìa vào trong đĩa.
Bởi vì Tống Vũ Thiêu không lấy thân phận thật sự khi lộ diện ở sơn trang cùng trấn nhỏ, cho nên vị chưởng quây tửu lâu béo tròn kia không biết cái gì Sơ Thủy quốc Kiếm Thánh, thậm chí không biết lão trang chủ Kiếm Thủy Sơn Trang, chỉ biết là lão ca họ Tống, là người hiểu công việc và sành ăn, sẽ không cô phụ lầu và rượu ngon của hắn, cho nên vừa thấy lão nhân mang theo bằng hữu đăng môn, cũng rất vui vẻ, tự mình dẫn bọn hắn lên lầu hai, chọn chỗ ngồi tốt như vậy, từ đầu tới đuôi lên đồ ăn lên rượu cũng không dùng nhân viên trong điếm, toàn bộ là chưởng quầy tự mình động thủ.
Trần Bình An ăn tới nỗi đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, nhưng mà không địch lại mỹ thực trước mặt a, hơn nữa, lần này là mình tính tiền, không cố gắng ăn nhiều một chút, Trần Bình An sẽ không thoải mái trong lòng.
Tống Vũ Thiêu nhìn thiếu niên ăn cho cành bụng ra, ăn đến khi cay quá không chịu được nữa, lại còn ngốc nghéch uống một ngụm rượu, cay càng thêm cay, thật sự là chết đi sống lại nhưng mà vẫn không muốn buông đũa, nhìn chằm chằm thức ăn sắp chín có thể gắp được trong nồi lâu, Tống Vũ Thiêu cũng thấy vui vẻ theo, so với dĩ vãng tới đây độc tọa độc ẩm, lão nhân hạ đũa thật ra cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tống Vũ Thiêu nhác lên một chén rượu, không dùng cách xưng hô "Lão phu" nữa, đột nhiên nói: "Trần Bình An, thật ra dựa theo quy củ xưa cũ, ta không nên xuất hiện ở trong nhà thuỷ tạ. Võ phu phá cảnh, giống như Luyện khí sĩ trên núi bế quan, kiêng kị thống hận nhát là có người ngoài đứng nhìn. Cho nên ta tự phạt một ly."
Lão nhân uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trần Bình An nhanh chóng cầm chén rượu lên, dùng sức nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cũng cùng uống một ly, hơn nữa lại rót một ly, đáp lễ lão nhân,"Nếu không phải lão tiền bối, hôm nay ta khẳng định ngay cả ngạch cửa của tứ cảnh cũng không bước qua được. la nên kính lão tiền bối một chén rượu mới đúng."
Lão nhân cũng theo đó uống một chén rượu.
Tống Vũ Thiêu nhìn cảnh tượng đường phố như nước chảy ngoài cửa số, ngẫu nhiên sẽ dừng ánh mắt lại một lát, trong đó có người sẽ nhìn thẳng mắt hắn, sau đó sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng cúi đầu.
Tống Vũ Thiêu mỉm cười, thu hồi tầm mắt,"Lúc ấy sở dĩ ta đến nhà thuỷ tạ, là có chuyện phải giáp mặt nói với ngươi, mặc kệ ngươi hôm nay có phá cảnh hay không, trong tối nay đều phải rời khỏi sơn trang, không thể tham gia đại điển Võ Lâm Minh Chủ ngày mai."
Trần Bình An vẫn như trước rót rượu không ngừng, chỉ là tốc độ hạ đũa gắp đồ ăn chậm một chút, nhẹ giọng hỏi: "Có người muốn gây bất lợi với sơn trang?”
Tống Vũ Thiêu không che giấu điều gì, thản nhiên cười nói: "Người đến là cực đại nhân vật, thanh thế cực lớn, nhưng mà không liên quan tới Trần Bình An ngươi là được."
Lão nhân nâng chén uống ngụm rượu,"Cái này cũng không phải là xem thường ngươi và bằng hữu của ngươi, mà là một số việc nhà của Kiếm Thủy Sơn Trang, không tiện để bằng hữu giang hồ nhúng tay, nhưng mà mặc kệ như thế nào, thân chủ nhân, lại hạ lệnh trục khách đối với khách nhân, không phúc hậu, cho nên ta vẫn phải tự phạt một ly. Trần Bình An ngươi tùy ý.
Trần Bình An đúng là làm theo ý, chỉ là nâng chén nhấp môi một ngụm rượu nhỏ.
Lão nhân cũng không để tâm việc này, tiếp tục gắp một đũa ruột ngỗng còn tươi mới, nhúng vào trong nồi lầu một lát, rồi chấm vào trong đĩa tương ớt, đảo nhẹ cho đều, cho miếng ruột ngỗng thám đẫm tương ớt, sau đó nhắc đũa cho vào trong miệng.
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Tống Vũ Thiêu cười nói: "Chúng ta tập trung ăn đi, đừng nói chuyện nữa. Thế gian chỉ có mỹ nhân mỹ cảnh mỹ thực, ba thứ không thể cô phụ nhát." Trần Bình An liền vùi đầu ăn đồ ăn, thỉnh thoảng uống rượu.
Tiệc vui cũng có lúc tàn.
Dù cho ăn lẫu, cũng phải tới lúc ăn miếng cuối cùng.
Cơm no rượu say, Trần Bình An buông đũa, cũng đã uống hết một bầu rượu, đây là lần đầu tiên Trần Bình An một hơi uống hết chừng một cân rưỡi rượu, đừng nói là mặt, bên tai và cổ đã đỏ rần, say khướt nói: "Hai cha con Hoành Đao Sơn Trang, hình như không tìm ta gây chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận