Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1746 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (2)



Chương 1746 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (2)




Trần Bình An âm thầm giật mình, giơ hồ lô dưỡng kiếm lên, Lưu Chí Mậu nâng chén rượu lên, ai nấy đều tự uống phần rượu của riêng mình.
Lưu Chí Mậu mặc một bộ áo trắng vải bố, nhìn đơn giản như là những ẩn sĩ sơn lâm sống cuộc sống nghèo nàn, tuy nhiên nếu nhìn kỹ lại thì lại có một chút khí phái đặc biệt của tiên gia.
Trần Bình An đột nhiên cảm khái: “Bất tri bất giác, suýt chút nữa quên mất Lưu đảo chủ là một tu sĩ Nguyên Anh.”
Lưu Chí Mậu uống từ tốn, vô cùng đắc ý, xuyên qua cửa sổ, nóc nhà bên ngoài cửa sổ vẫn còn bị tuyết đọng bao vây, hắn ta mỉm cười nói: “Bất tri bất giác cũng xém xíu nữa là quên xuất thân của Trần tiên sinh là ở ngõ hẻm Nê Bình.”
Thân thể Trần Bình An bỗng nhiên nghiêng về phía trước, đưa hồ lô dưỡng kiếm ra, Lưu Chí Mậu sửng sốt một chút, lấy chén rượu nhẹ nhàng chạm vào.
Trần Bình An thoải mái nâng ly uống một ngụm rượu, nói với vẻ mặt chân thành: “Trước kia ta sai rồi, ta với ngươi có thể được xem là nửa tri kỷ, không liên quan đến chuyện là địch hay là bạn.”
Lưu Chí Mậu thu chén rượu lại, không nóng lòng uống rượu mà nhìn chằm chằm người trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh này, nét tiều tụy càng lúc càng thể hiện rõ, chỉ có hai tròng mắt đã từng cực kỳ trong suốt sáng tỏ nay đã dần yếu ớt, nhưng cũng không phải là loại ánh mắt đục ngầu chứa đựng lòng dạ đen tối sóng ngầm cuồn cuộn kia. Lưu Chí Mậu một hơi uống cạn sạch chén rượu, đứng lên nói: “Không làm chậm trễ chuyện chính sự của Trần tiên sinh nữa, ở Thư Giản hồ này, nếu đủ thiện thì giữa ngươi với ta, đừng hi vọng đến chuyện làm bằng hữu, chỉ hi vọng sau này khi gặp lại, chúng ta vẫn còn cơ hội ngồi xuống uống chung chén rượu, uống xong thì rời đi, nói chuyện phiếm vài câu, vui vẻ xong thì chia tay, năm nào đó trùng phùng lại uống nữa, chỉ thế thôi.”
Trần Bình An lắc đầu: “Từ biệt ở Thư Giản hồ, một khi Lưu đảo chủ chen chân vào thượng ngũ cảnh, có khoảng trời riêng rồi thì chưa chắc đã còn suy nghĩ này.”
Lưu Chí Mậu cười nói: “Trần tiên sinh tu tâm, tiến triển cực nhanh, đến lúc đó chưa chắc trong lòng còn giống hôm nay.”
Hai người trăm miệng một lời: “Tri kỷ.”
...
Sau khi Lưu Chí Mậu đi rồi, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
Lưu Chí Mậu đã không thi triển thần thông địa tiên ngăn cách ra một vùng đất nhỏ, cũng không cố ý che giấu lời nói của Trần Bình An.
Cho nên Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch có thể lờ mờ nghe được buổi nói chuyện vui vẻ bên này.
Ánh mắt Mã Đốc Nghi phức tạp.
Vẻ mặt của Tằng Dịch thì vô cùng không hiểu.
Trần Bình An không giải thích thêm gì, chỉ hỏi về chuyện quan trọng trong lúc tu hành của Tằng Dịch, ngoài chuyện tỉ mỉ giảng giải một cách triệt để cho thiếu niên, thi thoảng còn nói thêm vài câu mang ý phá giải đề khó, kiến giải cao thâm. Mặc dù Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch cùng giúp đỡ nhau rèn luyện, thậm chí có thể giải thích vấn đề của Tằng Dịch thế nhưng so với Trần Bình An thì vẫn có chút thua kém, ít nhất thì Trần Bình An cảm giác là như vậy. Mấy câu chữ mà Trần Bình An coi như bình thường không có gì đặc biệt kia, khi rơi vào trong tai người có tư chất tốt hơn Tằng Dịch là Mã Đốc Nghi, đầu nàng hình như bỗng nhiên thông suốt.
Dường như một cái thác nước được tiên nhân dẫn dắt, còn nàng và Tằng Dịch chỉ có thể đứng dưới thác nước, lấy bồn lấy chén chia nước giải khát.
Sau khi Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đi rồi, Trần Bình An mới mở cấm chế của phi kiếm Phi Vân sơn Đại Ly ra.
Là một tin tức ngoài dự liệu.
Một vị Lễ bộ Thị lang của Tống thị Đại Ly đến quận Long Tuyền, ngoài việc tuần tra miếu văn võ trong quận Long Tuyền, còn bí mật bái kiến Sơn Nhạc chính thần Ngụy Bách, đưa ra một lời đề nghị mới.
Gần đây triều đình Đại Ly đã chuộc về rất nhiều đỉnh núi mà các thế lực tiên gia từ bỏ, định nhờ vào đó mà làm ăn lớn một vố với Trần Bình An, số tiền kim tinh mà Đại Ly còn nợ Trần Bình An, Trần Bình An có thể dùng để mua mấy phủ đệ đã mở của các tiên gia kia, trận pháp hộ sơn của các đỉnh núi đều đã mở sẵn rồi, một khi Trần Bình An đồng ý việc này, lại cộng thêm Lạc Phách sơn trước đó và mấy ngọn núi đã có trong Chân Châu sơn, Trần Bình An sẽ một hơi chiếm gần ba phần lãnh thổ các ngọn núi lớn phía tây quận Long Tuyền, chưa nói tới linh khí trên đỉnh núi thai nghén nhiều hay ít, chỉ nói đến quy mô, đại địa chủ Trần Bình An này gần như đã có thể sánh được với thánh nhân Nguyễn Cung rồi.
Trong mật tín Ngụy Bách đã nói thẳng, đây là một chuyện tốt vô cùng lớn nhưng tai họa ngầm chất chứa trong đó cũng không nhỏ. Những mối liên hệ giữa Trần Bình An và Tống thị Đại Ly sẽ càng lúc càng sâu, sau này có muốn phủi sạch quan hệ cũng sẽ không đơn giản như đối với Hứa thị Thanh Phong thành lúc trước, thấy chuyện không ổn thì tiện tay bán đổ bán tháo đỉnh núi cho người khác ngay. Đồng thời trước đó triều đình Đại Ly cũng đã từng nói, một khi Trần Bình An có được địa giới từ động thiên hạ xuống thành phúc địa to lớn như quận Long Tuyền, thì lúc đó sẽ cần phải ký kết khế ước đặc biệt, lấy Bắc Nhạc Phi Vân sơn làm đối tượng kết liên minh, triều đình Đại Ly, Ngụy Bách, Trần Bình An, ba bên cùng nhau ký kết một sơn minh có cấp bậc cao thứ hai vương triều, sơn minh tối cao, ngũ nhạc sơn thần đồng thời xuất hiện, còn cần có ngọc tỉ ấn của hoàng đế Đại Ly cùng với một vị tu sĩ kết minh nào đó, chẳng qua minh ước kiểu như vậy chỉ có tu sĩ thượng ngũ cảnh và những chuyện liên quan đến quốc vận Tống thị mới có thể khiến cho Đại Ly hưng sư động chúng như vậy.
Ngụy Bách nói thẳng, ngươi có thể suy nghĩ về chuyện có tin tưởng Ngụy Bách ta hay không, nhưng chuyện này cũng không đóng vai trò quan trọng mấy trong việc Trần Bình An ngươi có nên ký sơn minh này hay không.
Liên quan đến đại đạo, nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Cuối cùng, Ngụy Bách viết trong mật tín, nói việc này cũng không cần quá gấp gáp, hắn có thể giúp đỡ kéo dài thời gian thêm từ nửa năm tới một năm, từ từ suy nghĩ là được, dù đến lúc đó tình thế Bảo Bình châu đã định, Tống thị Đại Ly đã công phá vương triều Chu Huỳnh rồi tiếp tục xuôi nam, đến lúc đó, người trung gian là Ngụy Bách hắn đây hay là người mua là Trần Bình An cũng được, chỉ cần không biết xấu hổ một chút, mặt dày mày dạn ký kết với Đại Ly là được, trên núi dưới núi, làm ăn vốn nên là như vậy, không có gì phải xấu hổ cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận