Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1546 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (1)



Chương 1546 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (1)




Trời vừa rạng sáng, đám người Trần Bình An đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời khỏi Tử Dương phủ.
Phủ chủ Hoàng Chử và hai vị lão thần tiên Long Môn cảnh đã tự mình đến tiễn, cứ theo đưa tiễn mãi đến bờ Thiết Khoán hà. Hà thần Tích Hương miếu đã chuẩn bị một chiếc đò từ sớm, định trước tiên cứ dọc theo bờ xong thêm một trăm dặm đường thủy rồi lại lên bờ từ bến đò, tiếp tục đi về phía biên cảnh Hoàng Đình quốc.
Trần Bình An biểu đạt lòng biết ơn với Hoàng Chử, Hoàng Chử biến ra một cái rương nhỏ bằng gỗ tử đàn mới toanh, là kiểu dáng văn án thanh cung Cam Lộ đài của Hoàng Đình quốc, nó nói lên chút tấm lòng của lão tổ.
Bùi Tiền xụ mặt giả vờ như mình chẳng thèm để ý chút nào.
Trần Bình An do dự một hồi nhưng vẫn nhận lấy chiếc rương nhỏ chứa bốn món trân bảo của Tàng Bảo lâu rồi nói: “Sau này nếu như Hoàng phủ chủ có đi ngang qua Long Tuyền quận, nhất định phải đến làm khách ở hàn xá của ta.”
Sau đó Trần Bình An nhấc cái rương quý giá lên, nói đùa: “Không có lễ vật tiễn đưa quý giá thế này, cũng không có tiệc rượu Lão Giao Thùy Tiên ở Tuyết Mang đường, cũng chỉ có vài món ăn thường ngày. Ta đoán cho dù Hoàng phủ chủ có đi ngang Long Tuyền quận thì cũng không muốn đến thăm hỏi ta đâu.”
Hoàng Chử mỉm cười nói: “Chỉ cần có cơ hội đến Đại Ly, dù cho không đi ngang qua Long Tuyền quận thì ta cũng sẽ tìm cơ hội đi đường vòng tới đó làm phiền Trần công tử.”
Nói cười rất vui vẻ, Hoàng Chử vẫn mãi theo tiễn đám người Trần Bình An đến tận chiếc đò, vốn định lên thuyền đưa ra tận bến đò Thiết Khoán hà nhưng Trần Bình An lại cứ nhất quyết không cần, lúc này Hoàng Chử mới xem như thôi.
Sau khi lên thuyền, Trần Bình An đứng ở đầu thuyền, hồ lô dưỡng kiếm bên hông tràn ngập linh khí của rượu Lão Giao Thùy Tiên. Đò ngang đã chầm chậm trôi về phía hạ du, Trần Bình An cũng ôm quyền về phía Tử Khí cung.
Trên mái nhà Tàng Bảo lâu, một nữ tử cao gầy đang thi triển Chướng Nhãn pháp, đó chính là Động Linh chân quân Ngô Ý. Sau khi nhìn thấy hành động này, nàng cười cười: “Thỉnh thần thì dễ, đưa thần cũng không khó.”
Tâm trạng nàng xem như không tệ.
Ngô Ý đã dùng phi kiếm đưa tin tức thật tỉ mĩ về những chuyện đã trãi qua hai ngày nay đến Phi Vân sơn Long Tuyền quận, bẩm báo một cách thật chi tiết với phụ thân.
Tin rằng xem như không nhận được lời khen thì ít nhất cũng sẽ không phải chịu phạt.
Chiếc đò ngang kia trôi xa dần trong tầm mắt Ngô Ý, dần dần nhỏ lại như một hạt đậu.
Đột nhiên lòng Ngô Ý trở nên căng thẳng, không dám động đậy.
Chẳng biết từ khi nào, bên cạnh nàng lại xuất hiện thêm một vị lão giả nho sam dáng vẻ ôn tồn lễ độ, cứ như vậy mà phá vỡ sơn thủy đại trận của Tử Dương phủ dễ như trở bàn tay, lặng lẽ không tiếng động đến bên cạnh Ngô Ý.
Ngô Ý ổn định lại tinh thần rồi khẽ nói: “Con gái bất hiếu, bái kiến phụ thân.”
Vị khách không mời mà đến này hóa ra lại là lão Hộ bộ thị lang Hoàng Đình quốc năm đó, bây giờ là phó sơn chủ Lâm Lộc thư viện. Trong kiếp sống dài đằng đẵng, con giao già này không biết đã dùng đến bao nhiêu cái tên giả rồi.
Lão giả đưa mắt nhìn Ngô Ý, lần đầu tiên nở nụ cười với nàng, nói: “Hay cho ngươi làm được một mũi tên trúng ba con nhạn, đầu óc linh hoạt như thế từ bao giờ vậy?”
Ngô Ý thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy vị phụ thân này đang châm chọc nàng, hoặc là trong lời nói có mang theo hàm ý gì đó, chỉ sợ sau một khắc nàng sẽ gặp nạn ngay, nàng đã nghĩ đến chuyện nên chạy trốn thật xa.
Lão giả xòe bàn tay ra đặt lên lan can, chầm chậm nói: “Thủy thần Ngự Giang hà lấy đâu ra bản lĩnh đi gây họa cho Tiêu Loan Bạch Hạc giang, lần gióng trống khua chiêng đi Long Tuyền quận kia của hắn chẳng qua cũng chỉ là uống rượu chung với con rắn nhỏ kia một bữa mà thôi. Vị tiểu đồng áo xanh Lạc Phách sơn phùng má giả làm người mập này, vì muốn xin cho bạn hắn một tấm bài Thái bình vô sự mà lúc đó cũng đã gặp phải rất nhiều trắc trở, phải phí rất nhiều sức. Thật ra thì Tiêu Loan đã tự mình làm loạn trận tuyến của mình, trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng thử được cho nên mới đồng ý chịu hạ thấp cúi đầu đầu nhập vào Tử Dương phủ các ngươi. Chẳng qua Tiêu Loan có thể bỏ được hương hỏa bên Hồng thị nhất mạch cũng coi như là một người thông minh, làm việc cho Tử Dương phủ, lợi ích của nàng sẽ lớn hơi, ngươi cũng có thể nằm không kiếm được tiền, đôi bên cùng có lợi, đây là một.”
Lão giả mở lòng bàn tay ra nhìn một chút rồi lắc đầu, sau đó ông ta chắp tay ra phía sau nói tiếp: “Thủ đoạn ngươi dùng để lấy lòng Trần Bình An rất tầm thường, quá cứng nhắc, nhất là trong tiệc rượu Tuyết Mang đường lại còn muốn chèn ép Trần Bình An một hồi, chẳng qua cũng như đi sai tới sai lui trong cờ vây vậy, thế mà lại hay, làm cho cảm nhận của Trần Bình An đối với ngươi tốt hơn nhiều bởi vì nếu như ngươi cứ luôn biểu thị rằng tâm tư mình quá thâm sâu thì Trần Bình An sẽ chỉ càng thêm cẩn thận, từ đầu đến cuối đều sẽ kiêng kỵ ngươi và Tử Dương phủ, kết quả là chẳng để lại được chút gì gọi là tình cảm giang hồ. Chỗ khéo nhất là khi ngươi tạo ra trận mưa vốn để hùa theo giúp đỡ Tiêu Loan, tạo thành cảnh tượng giả giống như thủy thần một sông đã động lòng phàm nhưng không ngờ lại khiến cho Trần Bình An có được một cơ duyên lớn, nếu không phải do ta cố sức áp chế thì chỉ sợ thiên địa dị tượng kia hẳn là phải lớn hơn rất nhiều, không chỉ Tử Dương phủ mà toàn bộ Thiết Khoán hà, thậm chí đến thần linh tinh quái của Bạch Hạc giang đều sẽ cảm ứng được, cùng hưởng ân huệ. Lạc Sơn thánh nhân thích nước, học vấn cao thâm, cho nên ngươi khiến cho vi phụ rất bất ngờ, thật sự là một niềm vui to lớn ngoài ý muốn, đây là thứ hai.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận