Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1627 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (5)



Chương 1627 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (5)




Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không phải, nhưng ta có một người bằng hữu thích viết phong cảnh du lịch, còn viết rất hay nữa. Ta hy vọng trong tương lai khi gặp lại người bạn này, có thể kể cho hắn nghe một số quan sát của ta, hoặc ta có thể viết ra đưa cho hắn ta xem. "
Bà ta cấu vạt váy, bước nhanh đến bên cạnh Trần Bình An, hỏi: "Ta có thể ngồi không?"
Trần Bình An bất lực nói: "Đây là nhà của ngươi mà."
Bà ta mỉm cười ngồi xuống, vẫn cách Trần Bình An một khoảng khá xa.
Bà ta có chút ngượng ngùng nói: "Trần tiên sinh, nói trước nhé, ta không có quá nhiều chuyện để kể, sau khi nghe xong Trần tiên sinh chớ thất vọng. Ngoài ra, tên của ta thực sự có thể xuất hiện trong một cuốn sách sao?"
Trần Bình An cười nói: "Đương nhiên, chỉ cần ngươi không phiền. Sau này khi trò chuyện, ngươi phải nhớ nhắc nhở ta những câu chuyện nào có thể viết, những câu chuyện nào không thể viết, những người và sự vật nào, nên viết nhiều hay ít ra sao, để sau này ta còn căn dặn người bạn đó từng chuyện một. "
Hai tay bà ta nắm chặt và đặt lên trên đầu gối, thần thái trông rạng rỡ.
Mặt Trần Bình An tràn đầy vẻ tươi cười, nhìn bà, ánh mắt dịu dàng và trong veo, như thể nhìn thấy một cô gái hiền lành.
Bà ta nhanh chóng đứng dậy, vui vẻ tinh nghịch thực hiện động tác chúc phúc, rồi sau đó mới ngồi xuống, mỉm cười như một bông hoa.
Bà ta kể câu chuyện của mình, nhớ lại nhiều người và những điều mà bà ta đã tưởng rằng mình đã quên.
Trần Bình An viết từng chữ một.
Thỉnh thoảng khi bà ta nói tới mệt rồi, cũng sẽ không cảm thấy có gì sai trái, chỉ nhìn thẳng vào tiên sinh chưởng quỹ mặt tái nhợt, cúi đầu xuống viết chữ một cách nghiêm túc.
Cuối cùng, Trần Bình An cất giấy bút đi, ôm quyền cảm tạ.
Bà ta che miệng cười cười, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Trần tiên sinh, nhớ nói cho bạn ngươi biết, nhất định phải in ra sách đấy, nếu không được thì ta có thể bỏ ra vài đồng tiền Tuyết Hoa."
Trần Bình An cau mày nói: "Làm sao ta có thể lấy tiền tài trái với lương tâm như vậy, yên tâm, bạn ta vẫn còn chút tiền này, hơn nữa, ngươi cũng phải tin vào khả năng viết lách của hắn ta, nhất định sẽ có người in sách sẵn sàng trả tiền." "
Sau khi Trần Bình An rời đi.
"Bà lão" phục dịch vẫn nở nụ cười, thế mà lại nhịn được không có nhảy dựng lên tại chỗ.
Kết quả phát hiện lão gia phủ Chu Huyền đứng ngay bên cạnh
Bà ta nhanh chóng nén lại nụ cười.
Không thể ngờ lão gia cổ hủ và khắc nghiệt lại hỏi một câu: "Trở về nói với Trần Bình An, cũng có thể viết vài câu về chuyện của ta và trưởng công chúa Lưu Trùng Nhuận. Miễn là hắn đồng ý viết, ta sẽ cho hắn một đồng tiền Tiểu Thử làm thù lao. "
Bà ta rụt rè nói: "Nếu nô tỳ không thuyết phục được Trần tiền sinh thì sao? Chủ nhân sẽ trừng phạt nô tỳ chứ?"
Quỷ tu họ Mã hùng hùng hổ hổ, sải bước đi qua ngưỡng cửa, "Đó là hắn mù điếc, không liên quan gì đến con quái vật xấu xí như ngươi. Mẹ nó, chút chuyện nhà chuyện cửa vặt vãnh của ngươi, có thể so sánh với ân oán tình thù rúng động tâm can giữ lão tử và Lưu Trùng Nhuận sao? Hắn, Trần Bình An, không phải kẻ ngốc..."
Nói đến đây, quỷ tu ho khan, quay đầu lại nói: "Khi ngươi và Trần Bình An nhắc đến chuyện này, nhớ nói chuyện cho đàng hoàng và suy ngẫm nhiều vào."
Bà ta thở phào nhẹ nhõm và gật đầu thật mạnh.
Rồi tự hỏi. Ủa? Từ khi nào mà chủ nhân của mình trở nên thấu tình đạt lý như vậy?
Bên trong gian phòng ngay sơn môn Thanh Hạp đảo kia, bản đồ tình thế của Thanh Hạp đảo và các thành trì châu quận gần đó của Thư Giản hồ, hồ sơ hộ tịch phòng Hương hỏa, tài liệu tổ sư đường của các đảo lớn, cộng thêm bản thảo trích ra gần hai mươi vạn chữ, đại đa số đều đã được để vào trong ngăn kéo trong tủ, giống như những cái tủ thuốc đầy tro bụi trong tiệm thuốc nhà họ Dương, nhưng thư án bên kia vẫn chất chồng như núi.
Trong phòng có một thư án, một loạt các ngăn tủ tựa vào tường, một cái bàn ăn, ngoài ra chỉ còn lại một cái ghế, hai cái ghế dài và một cái ghế đẩu, gia sản cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Sau đó bởi vì Cố Xán thường xuyên vào phòng thăm hỏi, từ cuối thu đến chớm đông, hắn rất thích ngồi ngay cái cửa phòng đó trong một khoảng thời gian dài, không phải ngồi để phơi nắng ngủ gật mà là ngồi tán gẫu với Tiểu Nê Thu. Khi Trần Bình An đi dạo đến một căn trạch viện ở đảo Tử Trúc cùng với vị đảo chủ vô cùng có khí chất thư hương kia, hắn đã xin ba cây trúc tía, hai lớn một nhỏ. Hai cái lớn dùng để đóng một cái ghế dựa nhỏ bằng trúc, một nhỏ dùng để phơi khô, chế thành một chiếc cần câu. Chỉ là cần câu thì làm xong, thân ở Thư Giản hồ nhưng vẫn mãi không có cơ hội câu cá.
Ban đêm, Trần Bình An mở hộp cơm trên bàn ra, lẳng lặng ăn cơm khuya.
Trần Bình An vẫn đang chờ hồi âm từ Thái Bình sơn Đồng Diệp châu.
Cho dù Ngụy Bách đã nói ra hết tất cả các đáp án. Không phải Trần Bình An không tin vị thần chỉ đức cao vọng trọng của Thần Thủy quốc kia mà vì chuyện Trần Bình An cần phải làm tiếp theo, cho dù có cầu toàn như thế nào cũng không hề quá đáng.
Chỉ là phi kiếm vượt châu đưa tin cũng có thể giống như trâu đất xuống biển, cộng thêm bây giờ Thư Giản hồ vốn là nơi thị phi, phi kiếm đưa tin lại xuất phát từ mục tiêu công kích Thanh Hạp đảo, cho nên Trần Bình An đã chuẩn bị kĩ càng cho tình huống xấu nhất. Nếu như thật sự không được, vậy nhờ Ngụy Bách giúp đỡ một chút, thay một phong thư khác truyền tin cho Chung Khôi Thái Bình sơn.
Nếu là Trần Bình An lần đầu du ngoạn gian hồ thì nói không chừng cho dù có những mỗi quan hệ này, hắn cũng sẽ tự mình tìm cách xử lý, không gây phiền phức cho người khác, trong lòng sẽ cảm thấy thật tồi tệ, nhưng bây giờ thì lại đã khác rồi.
Trần Bình An không muốn trở thành loại người cô độc như lời lão đạo nhân của Quan đạo quán Đông hải kia, thiếu chút tình nghĩa của người ta cũng không có gì đáng sợ, có vay có trả, tương lai bạn bè gặp chuyện khó khăn mới thoải mái mở miệng hơn một chút, chỉ cần đừng mượn thứ khó trả là được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận