Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1187: Mưa Đã Tạnh (4)

Chương 1187: Mưa Đã Tạnh (4)Chương 1187: Mưa Đã Tạnh (4)
Chương 1187: Mưa Đã Tạnh (4)
Lão tu sĩ cố gắng nuốt lại lời đã đến bên miệng vào trong bụng.
Hắn thật sự sợ gia hỏa xuất kiếm, không thèm nói lý.
Một khắc sau, lão tu sĩ cảm thấy số mình đúng là tổ phần bốc khói xanh.
Thì ra kiếm tu kia đi chớp mắt rồi quay lại, liếc mắt nhìn lão tu sĩ lại quảng xuống cho họ Khương một câu: "Yêu đan con đại yêu này cho ngươi."
Khương Thượng Chân ôm quyền cười nói: "Vãn bối biết làm thế nào."
Cứ thế, kiếm tu Tả Hữu lần nữa rời xa nhân gian.
Biệt cung trong long mạch vỡ nát ở Đồng Diệp châu, Vượn trắng nhìn thấy vị lão nhân cao lớn thân mặc đạo bào.
Thanh niên đạo sĩ cười lúng túng.
Lão đạo nhân cười hỏi: "Tâm tưởng sự thành, sao lại không vui?"
Thanh niên đạo sĩ đắng chát nói: "Có nhiều chuyện ngoài ý."
Vượn trắng ngồi trên Tỏa Long đài tuy làm không ra âm mưu bố cục họa loạn nửa châu như thanh niên đạo sĩ, nhưng tu hành máy ngàn năm, nhãn lực vẫn phải có.
Quan chủ Quán đạo quan, nghe nói là lão đạo nhân Đông Hải không ai tìm ra được.
Muốn đi vào Ngẫu Hoa phúc địa, thế nhân chỉ có thể tìm tới tiều đạo đồng lưng đeo đại hồ lô vàng kim, một đám lục địa thần tiên hàng thật giá thật đều phải nhẫn nại bàn mua bán với tiều gia hỏa đó.
Thanh niên đạo sĩ đứng dậy hỏi: "Lão đạo trưởng tới đây là muốn thay trời hành đạo, giết ta xong việc?” Lão đạo nhân cười khẩy nói: "Trời đã sập, lấy đâu ra thay trời hành đạo. la tới nơi này là muốn xem thử, ai có này lá gan và bản lãnh dám ngấp nghé thanh Đồng Diệp tán ta đưa ra ngoài. "
Thanh niên đạo sĩ chợt hiểu nói: "Là cây dù giấy dầu tiểu nha đầu kia cầm ở trong tay?"
Hắn than thở nói: "Sớm biết Trần Bình An có quan hệ với lão đạo trưởng, ta nào dám mạo phạm, khác gì tự tìm khổ?"
Lão đạo nhân đi lướt qua vai thanh niên đạo sĩ, từng bước ởi lên Tỏa Long đài: "Ta không có hứng thú với nhân gian. Không giết ngươi. nhưng cũng phải để một số người trong ổ yên vui nên ghi nhớ thật kỹ, bằng không sớm quên mất đám xương già chúng ta năm đó từng làm những gì."
Thanh niên đạo sĩ quay người, cười lên nhìn thân ảnh lão đạo nhân từng bước đăng cao: "Tạ lão tiền bối pháp ngoại khai ân.”
Có lời này của lão đạo nhân.
Mưu đồ của hắn tại Đồng Diệp châu dù sớm bị tiết lộ thì vẫn có thể tính là thành công một nửa, nhân họa đắc phúc cũng nói không chừng.
Sau khi quay về Man Hoang thiên hạ, ít nhất không cần bị trục xuất đến trong sơn mạch đi làm khổ lực cho người mù kia, năm này qua năm khác di chuyển từng tòa núi cao, đặt ở chỗ này gác ở chỗ kia, người khác cảm thấy hay ho, nhưng đại yêu thân ở trong đó có ai là không cảm thấy sống không bằng chết? Then chốt là không biết vì cớ gì, những bá chủ ở Man Hoang thiên hạ dường như chưa từng nghĩ tới liên thủ rút ra cái định kia, ném sang bên kiếm khí Trường Thành. Lão đạo nhân bước lên Tỏa Long đài, liếc mắt nhìn vượn trắng như gặp đại địch, gật gật đầu: "Tiểu súc sinh có vẻ khá thú vị đấy, thôi để ta thuận thế an bài, tới Ngẫu Hoa phúc địa nhớ lấy ra môn thuật bối kiếm kia của ngươi."
Trong tíc tắc, vượn trắng Thái Bình sơn đã không còn là kiếm tiên để bối chợt tan mất khỏi Tỏa Long đài.
Thanh niên đạo sĩ tâm tư điện chuyển, lặng lẽ suy diễn, trên miệng hỏi: "Vượn trắng đã không ở đây, lão tiền bối không bằng nói thẳng, muốn ta làm gì?"
Lão đạo nhân hỏi ngược lại: "Bản tâm ngươi muốn làm cái gì?"
Thanh niên đạo sĩ thành thật nói: "Nói thì sẽ chết ở Tỏa Long đài này, không nói."
Lão đạo nhân có hơi thất vọng: “Ta đã cho ngươi cơ hội, đại yêu chân thân đỉnh phong cách cảnh mười ba chỉ còn nửa bước như ngươi, thế mà đến cả một tên như Trần Bình An cũng không dám giết, cho nên mới lỡ qua cơ duyên lớn bằng trời. Khi xưa Trần Thanh Đô kiếm khí Trường Thành cho mượn bội kiếm của Trần Bình An, ý là muốn chuyển gả chút nhân quả nào đó lên vai Trần Bình An. Nếu ngươi giết hắn, ngươi sẽ có đại công đức với Man Hoang thiên hạ. Về phần ta, ta cũng có thể thừa cơ thu Trần Bình An vào trong đạo quan, vừa chọc tức chết lão tú tài kia, vừa khiến vị trí bồ đoàn của mình được nâng cao một bước lớn."
Thanh niên đạo sĩ giật mình.
Lão đạo nhân cười nói: "Giờ thì muộn rồi."
Thanh niên đạo sĩ giậm chân, hối hận không thôi.
Tỏa Long đài dưới chân ầm ằm vang dậy, hư không đen nhánh bên ngoài Tỏa Long đài không ngừng sắm vang chớp giật.
Lão đạo nhân nói: "Nếu là ngươi làm Tung Hoành gia ở Hạo Nhiên thiên hạ, tiền đồ hẳn sẽ không sai, còn làm Âm Dương gia, tư chất lại không được."
Thanh niên đạo sĩ gật đầu đành chịu: "Quả thực như thế."
Lão đạo nhân đột nhiên nói một câu dụng ý sâu xa: “Thật ra đám vãn bối hai tòa thiên hạ này như các ngươi, nếu sinh ra sớm một ít, sau đó may mắn sống tới ngày hôm nay, khả năng đều có thể có thành tựu không kém chúng ta."
Thanh niên đạo sĩ sa vào trầm tư.
Hai tay chắp sau lưng của lão đạo nhân đột nhiên vươn ra, sắm vang chớp giật bên ngoài Tỏa Long đài dồn dập phá mở cắm chế và quy củ, chui vào trong Tỏa Long đài, hội tụ thành một qủa cầu lôi điện lớn bằng nắm tay trong lòng bàn tay lão đạo nhân.
Cảnh này khiến thanh niên đạo sĩ không thể không ngừng lại tâm tư, cười khổ không thôi.
Đây là sai lệch.
Thậm chí không liên quan gì tới cảnh giới cao tháp.
Lão đạo nhân thu quả cầu Lôi Điện vào trong tay áo, nhẹ giọng nói: "Lão tú tài rất xem thường Chư Tử bách gia, một người trong đó lại vì thế đạo này tiết lộ một câu thiên cơ lớn nhất."
Ánh mắt thanh niên đạo sĩ nóng rực: "Khẩn cầu lão tiền bối giải hoặc cho vãn bối!"
Lão đạo nhân quay đầu qua, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi thân là Yêu tộc, miệng lại bô bô kêu ta tiền bối, tự xưng vãn bối? Mắng ta là lão súc sinh chắc?"
Không cho thanh niên đạo sĩ có cơ hội giải thích.
Hồn phách vốn đã tàn khuyết không toàn phiêu đãng ra từ bộ túi da được tuyên chọn tỉ mỉ, bị lão đạo nhân vươn tay bóp chặt cổ, đồng thời thân xác "thanh niên đạo sĩ Thái Bình sơn” cũng xụi lơ trên đất, giống hệt như vượn trắng khi trước, đột nhiên tan biến. Chỉ có chiếc Phù Dung quan đại diện cho Đạo gia, một trong tam giáo là còn ở lại trên Tỏa Long đài.
Lão đạo nhân tùy ý vung tay lên, hồn phách đại yêu huyễn hóa hình người, vẫn cứ là bộ dạng thanh niên đạo sĩ, bị trùng trùng nện trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ không thôi, dù thé, hắn vẫn vội vàng quơ Phù Dung quan vào tay, đội lên đầu.
Tuy năm trước vì thành công vượt qua bức kiếm khí Trường Thành, chỉ lấy một hồn bốn phách mới có thể rời khỏi Man Hoang thiên hạ, đi vào Đảo Huyền sơn, sau cùng đi tới Đồng Diệp châu. Nhưng mà tu hành ở Hạo Nhiên thiên hạ lâu vậy rồi, một thân túi da lại cực tốt, cho nên cuối cùng vẫn chen thân mười hai cảnh Tiên Nhân cảnh.
Song dưới tay lão đạo nhân, hắn vẫn không chút sức đánh trả.
Lão đạo nhân chậm rãi nói: "Có người từng nói, Gậy dài một thước, mỗi ngày chặt một nửa, chặt hoài suốt đời cũng không hết cây gậy này'.
Đại yêu dựa vào Phù Dung quan ổn định hồn phách, gian nan nói: "Là học vấn của một trong khai sơn thủy tổ Danh gia, ta đọc qua rất nhiều lần trong thư tịch. chỉ là chưa từng chăm chú suy nghĩ."
Lão đạo nhân cười khẩy nói: "Cho nên mới nói các ngươi ngu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận