Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 750: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông Dài

Chương 750: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông DàiChương 750: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông Dài
Chương 750: Lần Này Từ
Biệt, Núi Cao Sông Dài (2)
Ví dụ như một hiền tài thư viện nhìn như tinh thần phần chấn bừng bừng, con người nhỏ trong hắn, lại là khòm lưng tập tễnh, giống như đang vác vật nặng lên núi, mò hôi ướt đẫm.
Một vị phu tử nổi danh cổ lỗ sĩ, nghiên cứu học vấn nghiêm cân, nơi gân đầu lại có phi thiên nữ tử trang diễm lòe loẹt, nắn ná không đi.
Một vị học sinh thư viện không có sức sống, dáng vẻ già nua, trong lòng lại có một người nhỏ là kiếm khách râu ria, đang dũng cảm du lịch giữa khí phủ.
Chu Củ từng đánh no đòn một vị hiền tài, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trong thư viện nhờ tác phong nghiêm cần, bút pháp thần kỳ sinh hoa mà trứ danh hậu thế, nhưng mà Chu Củ lại nhìn thấy giữa những trang sách của vị hiền tài kia, tràn đầy bươm bướm đủ màu, ong mật quanh quần, tràn ngập son phấn khí, còn có một thanh phi kiếm sắc bén dính đầy mật, bay vút lung tung.
Người như thế, Chu Củ không quen nhìn, chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt sư huấn, cứ thế nhẫn nhịn, mãi đến một ngày, sau khi Thư viện Sơn Nhai bị trích đi danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện, đồn đãi Tê Tĩnh Xuân thân tử đạo tiêu, Thư viện Sơn Nhai lại từ Đại Ly dị chuyển đến Đại Tùy, môn đình vắng vẻ, văn mạch hương khói một số gần như điêu linh, vị hiền tài này liền công nhiên bỏ đá xuống giếng, bốn phía công kích học vấn kinh thế của T Tĩnh Xuân, coi đây là thủ đoạn dưỡng vọng mua danh chuộc tiếng, mong được mượn cơ hội này tranh thủ tình cảm của một số lão phu tử, thành công tễ thân quân tử. Chu Củ đối với chỉ văn mạch đối địch này, quan cảm chưa nói tới yêu ghét, nhưng mà đối với vị hiền tài khẩu Phật tâm xà này, mấu chốt người này còn giả dùng văn chương tôn chỉ của tiên sinh nhà mình để mà công kích Thư viện Sơn Nhai, là thật sự chán ghét, cuối cùng Chu Củ liền ra tay đánh người, đánh cho tên kia mát nửa năm xấu hỗ không dám xuất môn.
Thôi Minh Hoàng là một bức sơn hà xã tắc đồ, diện tích lãnh thổ mở mang, nhưng mà khói thuốc súng nổi lên bốn phía, phá thành mảnh nhỏ, trong tâm tướng của những người đó, tuyệt không có một người nhỏ nào. Mà vị đại quân tử thủ tịch Bảo Bình châu kia, phong lưu nho nhã, danh chắn nhất châu, bổn tướng lại là một vị lão nông chất phác, canh giữ ruộng đồng, cần cù thật thà.
Từ nhỏ Chu Củ đã có được thần thông cổ quái hiếm thấy này, đã gặp qua là không quên được, cấu tứ chảy ra như nước. Chín tuổi bí mật tiến vào thư viện, đi theo tiên sinh học tập thánh nhân dạy bảo, mười bốn tuổi trở thành hiền tài, sau đó vẫn như cũ ở trong một gian nhà tranh tự tay tạo ra, ru rú trong nhà, quanh năm suốt tháng chỉ giao tiếp cùng các sư huynh sư tỷ, hai mươi tuổi sau khi tễ thân quân tử, thông qua một món lễ khí giám định của văn miếu, Chu Củ nhanh chóng được phát hiện dấu hiệu "Chính nhân", có hi vọng theo chân hai vị đại quân tử Bảo Bình châu. Chu Củ đi trên đường lớn thông từ Kiếm Thủy Sơn Trang ra trấn nhỏ, thở dài một tiếng,"Hơi hơi tự biết xáu hồ a."
Đi trên con đường rộng lớn vắng vẻ, một bóng người không không xuất hiện ở bên cạnh hiền tài Chu Củ, nhẹ giọng hỏi: "Cự Nhiên, có nhìn thấy cảnh tượng gì kỳ quái không?”
Chu Củ cười nói: "Tiên sinh tốt của ta, ngài có thể đừng hù dọa đệ tử như vậy có được hay không? Nếu ngài dọa chết một mầm cây tốt như vậy, tiên sinh sẽ khóc mắt thôi."
Sơn trưởng thư viện bóng người mờ mịt sóng vai mà đi cùng Chu Củ.
Chu Củ mỉm cười nói: "Tiên sinh, lúc này đây, ta lại không muốn nói với ngài, cho ngài tò mò đến chết." Nho sam lão nhân cười ha ha,"Cũng tốt, ngươi cứ chờ trở về thư viện ăn đòn đi."
Thánh nhân lúc này mới thật sự rời đi.
Chu Củ một mình ởi lại nơi tha hương, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, rung đùi đắc ý.
Có một viên kim thân văn đảm rõ ràng là người khác đưa tặng, lại có thể tướng dung cùng thần hồn, không hề bài xích, cho nên thiếu niên nho nhỏ, một thân Nho gia khí tượng, có một tia khí tượng chính nhân quân tử.
Trong lúc thiếu niên đi đường, hai tay áo có thanh phong, hai vai như là hoa hướng dương vươn lên, thảo trường oanh phi (*), càng xinh đẹp động lòng người. (*) đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam, nghĩa là "giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở”
Có người nhỏ đang ngồi, náắc vì rượu, quơ quơ hồ lô rượu màu đỏ thắm, có người nhỏ mang giày cỏ lâm thủy lập cọc, phiên sơn đi cọc...
Có người nhỏ lật sách, búi tóc có cài cây trâm, cúi đầu đọc sách, xem một thiên văn chương, như là khắp nơi đều có chướng ngại vật, cho nên chau mày, vò đầu mãi lại càng thêm sâu.
Còn có người nhỏ đếm tiền, ngồi xếp bằng, mặt mày hớn hở, thi thoảng cầm lên một đồng tiền, để lên miệng cắn một cái, hoặc là dùng tay áo lau cả buổi.
Một người nhỏ tràn đầy phục trang đẹp đễ, bôn chạy chung quanh, nơi này đưa ra một món đò, nơi kia hai tay dâng ra một món khác, như là đang không ngừng tặng đồ vật mình yêu thích cho người khác...
Rõ ràng kỳ tư diệu tưởng nhiều như vậy, đủ loại chấp niệm thâm căn cố đế, lại vẫn là tâm tư trong suốt, trên đời này lại có thiếu niên lang kỳ quái như vậy?
Chu Củ thu liễm ý cười, than thở một tiếng, ngoài miệng hắn nói kiến hiền tư tề, nhưng mà cũng không muốn trở thành thiếu niên như vậy một chút nào, bởi vì làm người như thế, hẳn là rất mệt.
Nhưng mà nếu có thể cùng người như vậy trở thành bằng hữu tâm giao, hẳn là rất tốt.
Chu Củ nghĩ tới một việc, chợt thân hình đột ngột nhô lên từ mặt đất, cao lên tới tầng mây, ngự phong đi xa, dưới chân chính là núi sông đại địa Sơ Thủy quốc, cách một biển mây, y hi có thể thấy được sơn mạch phập phòng, Chu Củ lắm bảm: "Lần này đã được kiến thức Đạo giáo thiên quân Câu Lô châu, chi bằng ta nghe theo đề nghị của người nọ, chọn một tòa phúc địa lớn một chút, trích đi thân phận tiên nhân, đi xuống lãnh hội phong cảnh nơi khác một chút? Nếu không cảnh giới lúc này của ta, kiên trì nhiều năm, thật sự là ngồi hầm cầu rặn không ra phân, nửa điểm động tĩnh cũng không có."
Trần Bình An đương nhiên không biết thần thông kia của hiền tài Chu Củ đã thấy được nhiều bí mật của mình như vậy. Thư viện Quan Hồ thánh nhân đại giá quang lâm, khả năng đối với Sơ Thủy quốc giang hồ nhân sĩ mà nói, là kỳ cảnh trăm năm mới được gặp một lần, nhưng đối với Trần Bình An mà nói, thật ra chưa thể nói là có gì khiếp sợ, mặc kệ là ở quê hương Ly Châu Động Thiên, hay là sau này đi hướng Đại Tùy, Trần Bình An đã được nhìn thấy rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, thậm chí ngay cả bên trong bức Sơn Hà họa quyển của Văn Thánh lão tú tài, Trần Bình An còn từng gặp tòa Tuệ Sơn đại thần của Trung Thổ Thần Châu, thậm chí còn tự tay vung ra một kiếm khai sơn.
Ở trong đại đường sơn trang, Trần Bình An không dừng lại quá lâu, bởi vì Tống Vũ Thiêu nói ra một câu rồi nhanh chóng rời khỏi. Câu nói kia của lão nhân đã khơi dậy gợn sóng vạn trượng trong lòng mọi người.
"Hơn vạn binh mã triều đình tiến đến bao vây tiễu trừ sơn trang đã tự động thối lui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận