Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1558 - Xuôi Nam (2)



Chương 1558 - Xuôi Nam (2)




Mãi cho đến khi đi xa khỏi ngọn núi kia mấy chục dặm, hai người cứ nói chuyện phiếm với nhau suốt dọc đường đi. Chu Liễm bước chậm bước lại, cẩn thận từng chút một dùng bản lãnh võ phu Tụ âm thành tuyến của mình ra, đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, tiếp theo nên nói sao đây?’
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như cũ, cũng dùng Tụ âm thành tuyến đáp lại: “Không vội, đến trấn Hồng Chúc lại bàn bạc thêm lần nữa, nếu không Cố thúc thúc sẽ gặp phiền phức to.”
Cửa lớn của phủ đệ Sở thị.
Vẻ mặt thuỷ thần Tú Hoa giang lạnh lùng nhìn về phía vị phủ chủ đang chầm chậm quay lại kia, dùng ngữ khí lạnh lẽo nói: “Cố Thao, ta bảo ngươi yên phận chờ ở phủ đệ gần chủ mạch thủy vận, không được rời đi nửa bước, thế mà ngươi dám tự mình chạy đến đây?”
Con rắn xanh trên cánh tay vị Thủy thần khôi ngô kia động đậy một cái sau đó hạ xuống uốn lượn trên mặt đất, biến thành một con rắn to như thùng nước, sau đó chầm chậm bò đến cuộn thành một vòng tròn vừa vặn quấn vị phủ chủ kia và chủ nhân vào bên trong, sau đó ngẩn cao đầu nhìn chằm chằm Âm thần Cố thị với vẻ lạnh lùng.
Thủy thần đưa tay lên bắt một cái, trong tay đã xuất hiện một cây thương dài đã được qua tinh luyện, ánh sáng vàng tỏa ra như dòng nước trôi, cười khẩy nói: “Quốc sư có lệnh, chỉ cần ngươi có chút hành vi vượt qua giới hạn nào thì ta sẽ có thể đánh tan một nửa hồn phách của ngươi! Nếu như ngươi không phục thì nói chung có thể dựa vào phủ đệ Sở thị mà thử phản kháng lại một chút xem.”
Âm thần Cố thị vẫn đứng bất động, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sở dĩ lần này hiện thân chỉ là vì muốn nói bí mật kia ra miệng, thật sự là vì đã tích tụ quá lâu, không nói ra thì sẽ không thoải mái. Lần này Thủy thần đến nhà là để phụng mệnh làm việc, lại còn nhắc nhở ta từ trước, ta nhận phạt! Nhưng ta hi vọng trước khi Thủy thần hành hình, có thể nói cho ta biết, vì sao ta không thể gặp mặt Trần Bình An được? Hi vọng Thủy thần có thể cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không cho dù ta phải nhận phạt cũng không cam lòng!”
Thủy thần Tú Hoa giang nhìn chằm chằm về phía Âm thần, không phải hắn đang do dự chuyện có nên đánh nát nửa phần hồn phách của vị Âm thần này hay không mà là đang nghĩ có nên đánh tan hết tất cả hồn phách của hắn luôn hay không.
Sự sống chết của Cố Thao đang nằm giữa hai điểm này.
Phải chịu khổ một trận là chuyện chắc chắn không thể tránh khỏi. Chẳng qua trước mắt đúng là vẫn còn cần Cố Thao tu bổ lại khí vận phủ đệ Sở thị, dù sao bây giờ nơi này cũng đã thuộc vào địa giới bắc nhạc, Sơn Nhạc đại thần là vị thần đứng đầu trong ngũ nhạc thần chỉ của Đại Ly, Ngụy Bách càng lúc càng toát ra dáng vẻ thần tôn, cho nên cụ thể là lúc nào đánh tan một nửa hồn phách của Cố Thao, trừ chuyện báo trước với quốc sư đại nhân, dựa theo luật pháp sơn thủy Đại Ly, hắn đồng thời cũng cần phải chuẩn bị báo cáo cho Ngụy Bách.
Cái này gọi là quan huyện không bằng quan sở tại.
Nếu như không phải từ đầu đến cuối Cố Thao vẫn không có dấu hiệu xúi giục Trần Bình An đi về phía hồ Thư Giản mà ngược lại còn thuyết phục Trần Bình An trở về quê nhà mua núi thì lúc này Cố Thao đã phải hồn phi phách tán rồi.
Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Cố Thao âm thầm nghe được tin đồn của hồ Thư Giản từ trấn Hồng Chúc, thật ra đều là vì gián điệp Đại Ly muốn vị phủ chủ này biết được tin tức.
Thủy thần bất ngờ ném trường thương ra, xuyên qua phần bụng Âm thần rồi đâm nghiêng xuống mặt đất, ánh sáng vàng kim của trường thương tỏa ra trực tiếp đốt thủng một lỗ trên người Cố Thao. Thân thể Cố Thao là do âm vật chuyển thành kim thân thần chỉ, vẫn phải chịu trọng thương như thường.
Cố Thao đúng là một người cứng cỏi, thật sự không rên tiếng nào, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, toàn thân bốc ra khói đen cuồn cuộn.
Thủy thần đưa tay một cái, mở một cuộn tranh ra, tất cả cảnh tượng trong phạm vi hạt cảnh phủ đệ Sở thị đều chuyển động tùy ý theo suy nghĩ của vị Thủy thần này. Cảnh tượng trên bức tranh nhanh chóng chuyển động biến ảo, người và mọi chuyện được vẽ trong đó trở nên rõ ràng và rành mạch.
Lại mở ra thêm một bức nữa, là hạt cảnh Tú Hoa giang.
Hắn nói với ngữ khí cứng rắn: “Chỉ cần một chút xíu manh mối đủ làm cho ta hoài nghi thôi, ta thà giết lầm ngươi còn hơn bỏ sót.
Cố Thao với phần bụng vẫn còn bị trường thương xuyên qua, nói với vẻ cực kì tức giận: “Ngươi điên rồi có phải không? Sao quốc sư đại nhân có thể để cho ngươi tùy tiện làm bậy như vậy chứ! Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đã ái mộ Sở phu nhân ròng rã mấy trăm năm rồi sao? Sao nào, bây giờ ta chiếm cứ phủ đệ của Sở phu nhân thì ngươi liền thấy ta chướng mắt, nhất định phải diệt trừ hậu hoạn? Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lí do, được được được, xem như ta đã hiểu được sự độ lượng của Thủy thần Tú Hoa giang là ngươi rồi!”
Thủy thần vốn chẳng thèm để ý Cố Thao đang bi phẫn gần chết, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai người Trần Bình An và Chu Liễm trên bức tranh, nhìn biểu cảm, cách nói chuyện của hai người kia, mỗi một chi tiết nhỏ cũng không muốn bỏ qua.
Về phần quốc sư đại nhân đang âm mưu gì đó, Thủy thần Tú Hoa giang không có chút hứng thú nào, thật ra là không dám có ý muốn tìm tòi nghiên cứu, một chút cũng không dám.
Vương triều Đại Ly hơn trăm năm nay.
Đối với vị quốc sư như cái bóng đứng bên cạnh hoàng đế bệ hạ kia, mỗi lần bóng dáng hắn xuất hiện sẽ đều mang đến một trận gió tanh mưa máu, đầu người thi nhau rơi, bất luận là giàu có quyền quý hay là tiên sư trên núi cũng như nhau, mặc kệ ngươi thế nào, là trọng thần giữ vị trí trung tâm quan trọng của triều đình hay đại tướng nơi biên cương hoặc là địa tiên gì đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận