Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1427 - Ở Thư Viện (4)



Chương 1427 - Ở Thư Viện (4)




Đại khái là cảm thấy Lý Bảo Bình tương đối dễ nói chuyện, Bùi Tiền đi đường càng lúc càng nhanh, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Chỉ là sau khi Bùi Tiền tới học xá của Lý Bảo Bình, thấy được từng chồng sách chép kia trên giường, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với Lý Bảo Bình.
Khó trách vừa rồi Bùi Tiền to gan khoe khoang một lần, nói mình mỗi ngày đều chép sách, Lý Bảo Bình ồ một tiếng, liền không có câu sau. Bùi Tiền ngay từ đầu cảm thấy mình cuối cùng vãn hồi lại hoàn cảnh xấu một chút, còn có chút đắc ý, lưng ưỡn thẳng chút.
Lý Bảo Bình rót cho Bùi Tiền một chén trà, bảo Bùi Tiền cứ ngồi tự nhiên.
Cô bé trèo lên giường, chuyển cái hòm trúc nhỏ đầu giường dựa sát tường kia tới trên bàn, lấy ra thanh đao hẹp “Tường Phù” kia, cùng hồ lô nhỏ màu bạc A Lương tặng cho nàng.
Lý Bảo Bình nói: “Tặng ngươi.”
Bùi Tiền nhìn nhìn đao hẹp cùng hồ lô nhỏ, nó hôm nay tương đối biết hàng, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tiền, hỏi một câu thừa thải, “Rất đắt rất đắt nhỉ?”
Lý Bảo Bình trái lại không cố ý che giấu, một năm một mười nói: “Nghe A Lương nói riêng với ta, thanh Tường Phù đao kia, phẩm tướng bình thường, là cái gì bán tiên binh. Cái hồ lô nhỏ này ta gạt được từ chỗ kiếm tiên Ngụy Tấn Phong Tuyết miếu mới tính là tốt, là một trong bảy cái hồ lô dưỡng kiếm được kết trái từ dây hồ lô Đạo Tổ ngày xưa trong lúc kết cỏ tranh tu hành đã tự tay gieo trồng. Kiếm tu thế gian dùng thứ này ôn dưỡng phi kiếm, sẽ tương đối lợi hại, Bùi Tiền ngươi không phải đã bắt đầu học kiếm sao, vậy ngươi lấy dùng là được.”
Bùi Tiền đã líu lưỡi, hàm hàm hồ hồ nói: “Nhưng ta vừa mới bắt đầu luyện kiếm, luyện rất qua loa, lại càng không phải kiếm tu, bản mạng phi kiếm cái gì chứ, ta hơi ngốc, có thể đời này cũng không dưỡng được...”
Lý Bảo Bình gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tường Phù và hồ lô nhỏ, ngươi có thích hay không?”
Bùi Tiền rụt rè gật gật đầu.
Lý Bảo Bình gãi gãi đầu, trong lòng than thở một tiếng.
Tiểu sư thúc sao lại tìm đệ tử ngốc nghếch như vậy nhỉ.
Bùi Tiền càng thêm lo sợ bất an, khóe mắt nhìn núi sách kia trên giường, lại nhìn nhìn đao hẹp và hồ lô dưỡng kiếm màu bạc trên bàn.
Bùi Tiền chợt có sáng kiến, thấp giọng nói: “Bảo Bình tỷ tỷ, quà quý trọng như vậy, ta không dám thu, sư phụ sẽ mắng ta.”
Lý Bảo Bình chớp chớp mắt, “Vậy ngươi nói với sư phụ, ta cho ngươi mượn, một năm mười năm là mượn, một trăm năm một ngàn năm cũng là mượn, dù sao ta cũng không đòi ngươi, ngươi có thể yên tâm thoải mái cầm chúng nó đi xông pha giang hồ, không phải được rồi sao?”
Bùi Tiền cúi đầu, “Đúng nha.”
Lý Bảo Bình thay đổi vị trí, ngồi ở trên băng ghế kia cạnh Bùi Tiền, an ủi: “Không cần cảm thấy mình ngốc, ngươi tuổi còn nhỏ mà, nghe tiểu sư thúc nói, ngươi nhỏ hơn ta một tuổi đấy.”
Bùi Tiền vừa nghe, tựa như rất có đạo lý, lập tức ngẩng đầu cười lên, hai tay đặt sấp ở trên bàn, thật cẩn thận hỏi: “Bảo Bình tỷ tỷ, ta có thể sờ sờ chúng nó không?”
Lý Bảo Bình đứng bật dậy, dọa Bùi Tiền nhảy dựng. Ánh mắt Lý Bảo Bình ra hiệu Bùi Tiền đừng kích động, sau đó bảo Bùi Tiền nhìn cho kỹ.
Kết quả Bùi Tiền liền nhìn thấy Lý Bảo Bình lập tức rút đao ra khỏi vỏ, hai tay cầm đao, hít sâu một hơi, hướng cái hồ lô kia bổ xuống một đao.
Bùi Tiền nhìn như một con ngỗng ngốc.
Lý Bảo Bình một đao này chém tương đối khí phách, kết quả hồ lô nhỏ bóng loáng, vừa vặn lập tức bật về phía Bùi Tiền, bị Bùi Tiền theo bản năng vỗ một phát đánh bay.
Hồ lô dưỡng kiếm màu bạc ‘bốp’ một cái, nện ở trên mặt Lý Bảo Bình.
Phành một tiếng.
Hồ lô rơi xuống đất.
Lý Bảo Bình sửng sốt một phen bắt đầu chảy máu mũi.
Bùi Tiền cảm thấy mình chết chắc rồi.
Lúc này trong tay Lý Bảo Bình còn cầm Tường Phù, vô cùng có khả năng đao tiếp theo sẽ chặt đầu mình nhỉ?
Không ngờ Lý Bảo Bình nâng tay, bàn tay tùy tiện miết một cái, thuần thục thả Tường Phù đao vào lại vỏ đao, nhẹ nhàng dùng mũi chân hất hồ lô dưỡng kiếm lên đưa tay chụp lấy, cùng nhau đặt lại trên bàn.
Sau khi ngồi xuống, Lý Bảo Bình vui vẻ cười nói với Bùi Tiền: “Bùi Tiền, vừa rồi ngươi có một cú cản một cú vỗ rất đẹp, rất có phong phạm giang hồ! Không tồi không tồi, không hổ là đồ đệ của tiểu sư thúc ta.”
Bùi Tiền vẻ mặt cầu xin, chỉ chỉ cái mũi Lý Bảo Bình, ngơ ngác nói: “Bảo Bình tỷ tỷ, còn đang chảy máu.”
Lý Bảo Bình lại lau một cái, nhìn nhìn lòng bàn tay, giống như quả thật là đang đổ máu, cô bé giữ vẻ mặt tự nhiên đứng lên, chạy tới giường bên kia, rút ra một tờ từ trong một thếp giấy Tuyên Thành, vo thành hai cục giấy, ngẩng đầu, nhét vào trong lỗ mũi, tùy tiện ngồi ở bên cạnh Bùi Tiền. Sắc mặt Bùi Tiền tái nhợt, ngơ ngác không hiểu ra sao mà nhìn Lý Bảo Bình, sao vậy, sao cảm giác tiểu hồ lô có nện trúng mặt kẻ kia thật thì cũng không đau chút nào vậy. Lý Bảo Bình vì thế sờ cằm, cẩn thận đánh giá tiểu Bùi Tiền ngăm đen, cảm thấy suy nghĩ của vị đệ tử này của tiểu sư thúc tương đối kỳ quái, ngay cả Lý Bảo Bình cũng theo không kịp bước chân, không hổ là đại đệ tử khai sơn của tiểu sư thúc, vẫn là có một chút bí quyết!
Bùi Tiền chịu đựng đau lòng, do do dự dự từ trong tay áo lấy ra cái hồ lô nhỏ vỏ màu vàng âu yếm kia, đặt ở trên bàn, khẽ đẩy về hướng Lý Bảo Bình bên kia, “Bảo Bình tỷ tỷ, tặng tỷ, coi như ta bồi tội với tỷ.”
Lý Bảo Bình có chút tức giận, Bùi Tiền này sao khách khí như vậy chứ, trừng mắt nói: “Thu lại!”
Bùi Tiền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, ngoan ngoãn thu hồ lô nhỏ vào trong tay áo.
————



Bạn cần đăng nhập để bình luận