Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 862: Đã Lâu Không Gặp, Trữ Cô Nương (

Chương 862: Đã Lâu Không Gặp, Trữ Cô Nương (Chương 862: Đã Lâu Không Gặp, Trữ Cô Nương (
Chương 862: Đã Lâu Không Gặp, Trữ Cô Nương (3)
Trần Bình An lúc này mới rời khỏi Kính Kiếm Các, ngồi ở bậc thang bên ngoài, cầm hồ lô dưỡng kiếm, cũng không uống rượu nữa, cắn chặt môi.
Nam tử kiếm tiên, họ Trữ.
Nữ tử kiếm tiên, họ Diêu.
Từng có một cô nương, đã giới thiệu mình với Trần Bình An hắn như thế này,"Xin chào, cha ta họ Trữ, mẹ ta họ Diêu, cho nên ta tên là Trữ Diêu."
Thời điểm chiến một trận cùng Chính Dương sơn Bàn Sơn Viên, trong những lời nói của vị cô nương kia, ý tứ rõ ràng là cha mẹ còn khỏe mạnh, hơn nữa biểu hiện của nàng ở Ly Châu Động Thiên, từ đầu tới đuôi, cũng hoàn toàn không giống như là người đã mắt đi cha mẹ. Cho nên cho dù ở Lạc Phách Sơn Ngụy Bách đề cập đến chuyện kiếm tiên quyến lữ bỏ mình, Trần Bình An căn bản không hề suy nghĩ về hướng vị cô nương kia.
Nhưng mà quay đầu suy nghĩ lại, từ sớm đã có dấu vết để lại.
Nàng không thích đề cập chữ "mãnh" trên Kiếm Khí Trường Thành kia.
Nàng nói về sau nam nhân của chính mình, nhất định phải là kiếm tiên, đại kiếm tiên lợi hại nhất trên đời này, chứ không phải là một trong số đó.
Nàng sớm đã lẻ loi một mình du lịch Hạo Nhiên Thiên Hạ, yêu cầu người ta đúc cho một thanh kiếm tốt.
Trần Bình An hai tay ôm đầu gối, ngồi ở trên bậc thang.
Hộp kiếm sau lưng chứa thứ hắn đặt tên là Hàng Yêu cùng Trừ Ma.
Hồ lô dưỡng kiếm bên hông chứa thứ hắn gọi tên là Mùng Một cùng Mười Lăm.
Giầy rơm trên chân, cũng là một đôi.
Thiếu niên đưa lưng về phía tòa Kính Kiếm Các kia, trong phòng bên trong nhất, Thù Du, U Hoàng cũng vẫn như cũ sống nương tựa lẫn nhau.
Trần Bình An ngồi trên bậc thang, không biết ngây người bao lâu, chỉ là hai mắt vô thần kinh ngạc nhìn phía trước, sau đó hắn đột nhiên hoàn hồn, phát hiện cách đó không xa có một cô nương đang đứng.
Nàng nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trần Bình An, thư gửi đến nhà của ta, vì sao không phải ngươi viết, mà là Nguyễn Tú viết? Ngươi sao vậy hảiI"
Trần Bình An giống như bị thiên lôi bổ trúng, không trả lời câu hỏi: "Đã lâu không gặp, Trữ cô nương."
Nàng nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, thở dài, có chút bát đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, tức giận nói: "Đã lâu không gặp? Lúc này mới bao lâu."
Trần Bình An suy nghĩ, sau đó vò đầu.
Không biết vì sao, Trần Bình An cảm giác tựa như đã qua thật lâu.
Đã đi ngàn vạn dặm.
Luyện trăm vạn quyên. Nàng liếc mắt nhìn người kia đang ngồi nghiêm chỉnh, lại nhìn hộp kiếm sau lưng, nàng đột nhiên cười lên, không nhịn được nói: "Trần Bình An, ngươi là một..."
Trữ Diêu chợt phát hiện kẻ ngốc không sợ trời không sợ đất này, không đợi mình nói cho hết lời, đã sợ tới mức mồ hôi đang chảy ra.
Trần Bình An không đợi Trữ Diêu nói cho hết lời, đã vô cùng lo lắng nói Irữ cô nương cô đợi một lát nha, sau đó Trần Bình An quay đầu đi, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống vụng trộm uống hớp rượu.
Trữ Diêu có phần ngơ ngác không hiểu.
Chẳng lẽ là người kia đã làm chuyện gì có lỗi với mình? Ví dụ như từ Ly Châu Động Thiên một đường tới Đảo Huyền sơn, thiếu nợ như chúa chồm, đều ghi hết lên đầu Trữ Diêu này?
Ví dụ như hắn sớm đã đánh mất Hám Sơn quyền phổ kia, chỉ luyện mấy ngàn quyền đã cảm thấy luyện quyền không tiền đồ, cho nên hôm nay đeo theo hộp kiếm, bắt đầu luyện kiếm, cuối cùng luyện quyền luyện kiếm đều không có tiền đồ?
Hay là Trần Bình An phiêu bạt giang hồ, người ngốc có phúc của người ngốc, bên người vây quanh một vòng lớn hồng nhan tri kỷ thiếu tâm nhãn, hôm nay đang ở khách sạn chờ hắn?
Trữ Diêu nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ nam nghĩ bắc.
Duy chỉ không nghĩ tới Trần Bình An có phải đã đánh mát thanh kiếm do Nguyễn Cung đúc hay không. Cái này sao có khả năng chứ, thiên sơn vạn thủy, xuân hạ thu đông, hắn nhất định sẽ đưa thanh kiếm tới.
Uống rượu rồi, Trần Bình An đột nhiên đứng lên, đi xuống dưới bậc thang, đối mặt Trữ Diêu, phía sau Trữ Diêu chính là tòa Kính Kiếm Các, hình như là sở tại của tinh khí thần vạn năm của Kiếm Khí Trường Thành, nhưng lại có Thù Du cùng Hoàng, Trần Bình An lúc ấy ngồi xổm nơi chân tường, suy nghĩ rất nhiều chuyện lung tung linh tinh, ví dụ như những thi từ câu hay trong sách ghi lại, có "Thù du cài tóc thiếu người thương”, có "Độc tọa u hoàng lý" (một mình trong lùm tre), có A Lương cùng chữ mãnh kia, có chữ khắc càng thêm lịch sử lâu đời tại Lôi Trì trọng địa, Trần Bình An thậm chí nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp lại nhau, chứ không phải ngốc nghéch ngồi ở bậc thang Đảo Huyền sơn, sau đó thì gặp lại nàng như vậy.
Trữ Diêu ung dung ngồi ở trên bậc thang, thân thể ngửa ra sau, khuỷu tay lười biếng để ở chỗ cao bậc thang, hai mắt nàng nheo lại, một đôi lông mày cong càng có vẻ thon dài động lòng người.
Sau khi thấy một màn như vậy, Trần Bình An đúng là một chữ đều nói không nên lời, quay đầu, lại uống hớp rượu.
Trần Bình An vừa định mở miệng nói chuyện.
Trữ Diêu đột nhiên nheo đôi mi dài, ngồi thẳng người lên, hỏi: "Trần Bình An, từ khi nào mà ngươi biến thành tửu quỷ vậy? !" Những lời nói thật vất vả mới thu gom góp được dũng khí, gian nạn tựa như leo lên núi, đã tới bên miệng rồi, toàn bộ bị dọa Iui trở về bụng, giống như rơi xuống sơn nhai bỏ mình, cả đám tan xương nát thịt.
Trần Bình An ai thán một tiếng, ngồi ở trên đất, im lặng không lên tiếng, hai tay vò đầu.
Trữ Diêu đứng lên, cười nói: "Trần Bình An, hình như ngươi cao lên một chút phải không?”
Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, đưa tay ý bảo Trữ Diêu không cần đi xuống những bậc thang kia,"Trữ cô nương, cô chờ ta nói xong những lời này đã!"
Thiếu niên ngắng cao đầu lên, ưỡn ngực, giữ chặt bầu rượu, nhìn phía cô nương mặc bộ trường bào xanh thẫm kia. Trữ Diêu trừng mắt nhìn, tựa như đoán không ra Trần Bình An trong hồ lô bán thuốc gì.
Trần Bình An nói "Trữ cô nương...”
Hắn nhanh chóng lắc đầu, thay đổi cách xưng hô,"Trữ Diêu, ta thích cô."
Trữ Diêu ngồi trở lại bậc thang,"Ngươi có bản lãnh nói lớn tiếng một chút."
Trần Bình An liền gân cổ họng hô to một câu, "Trữ Diêu! Ta thích côI"
Trữ Diêu hỏi: "Ngươi là ai a?"
Trần Bình An khuôn mặt tươi cười sáng lạn, không còn nửa điểm câu nệ, hào khí can vân nói: "Đại Ly Long Tuyền Trần Bình An!"
Tuy Trần Bình An cũng biết, sau khi đưa thanh kiếm cho Trữ cô nương, lại ở chung một đoạn thời gian, tốt nhát là được kiến thức địa phương quê nhà Trữ cô nương sinh trưởng, cùng với bằng hữu của nàng ở Kiếm Khí Trường Thành, đến lúc đó lại đến quyết định có nên nói ra hay không là ồn thỏa nhất, kết quả tệ hại nhất sẽ là Trữ Diêu không thích hắn, nhưng mà nói không chừng còn có thể làm bằng hữu.
Nhưng mà Trần Bình An không muốn như vậy.
Trữ Diêu lại đứng lên, nàng thần sắc cổ quái, hỏi Trần Bình An một câu, "Thích một người, có gì hay ho a?
Trần Bình An không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào.
Sau khi được bày tỏ tình cảm, mọi cô nương trên đời đều sẽ hỏi vấn đề này hay sao?
Trần Bình An không nhịn được có chút thầm oán Sơ Thủy quốc Tống lão kiếm thánh cùng sư phụ của lão hán chèo thuyền Quế Hoa Đảo, một người miệng quạ đen, một người chết sống không chịu truyền thụ kinh nghiệm giang hò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận