Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1724 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (1)



Chương 1724 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (1)




Gặp nhau trên một con đường hẹp.
Một nhóm hơn ba mươi người cưỡi ngựa từ từ dừng lại, cung kiếm phủ đầy tuyết dày, trông vô cùng điêu luyện.
Ước chừng khoảng một nửa kỵ binh trong đó là đang cầm đuốc, người dẫn đầu đếm số người, không mang mũ trụ và áo giáp tiêu chuẩn, vây quanh một thiếu niên mặt như quan ngọc, gió tuyết che đi đôi mắt, thiếu niên khoác một chiếc áo lông cáo trắng đang nheo mắt nhìn ba người bọn họ, mím đôi môi mỏng đỏ tươi, là một vị quý công tử thanh cao.
Có ba người tùy tùng thân cận dừng ngựa ở hai bên hắn ta, bên phía tay trái là một nam nhân vạm vỡ cường tráng cầm một thanh trường giáo, lưỡi giáo sắc bén, đang lóe sáng rực rỡ nhờ được ngọn lửa trong tay của các kỵ binh ở phía sau soi chiếu.
Ngoài ra còn có một gã gầy gò, hai tay khoanh trước ngực, không có cung cũng không đeo đao kiếm gì, nhưng hai bên yên ngựa treo vài cái đầu đầy vết máu và đã đông cứng.
Bên phải chỉ có một người, khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành, sau lưng đeo một thanh trường kiếm có vỏ bằng gỗ tùng, chuôi kiếm có hình dạng như linh chi, nam nhân thường xuyên che miệng lại và ho khan.
Chàng trai trẻ có vẻ là người thân thiết nhất với nam nhân trung niên bên phải của mình, hắn ta ngồi trên lưng ngựa cao, nhưng cơ thể sẽ hơi nghiêng về phía nam nhân này.
Kiếm khách trung niên ho một tiếng, sau đó liếc nhìn ba người và ngựa cách đó hơn năm mươi bước, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, như thần đã nói trước đó, quả thực là hai người một quỷ, nữ tử đó là diễm quỷ, một tấm lông cáo ả khoác trên người, rất có thể đó là lá bùa mỹ nhân bằng da cáo do Hứa thị ở thành Thanh Phong độc quyền bí mật chế tạo nên."
Kiếm khách trung niên đưa tay ra như muốn hứng một vài bông tuyết, không ngờ trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một yêu tinh nhanh nhẹn cao bằng một ngón tay, toàn thân trắng xóa, sau lưng còn có một đôi cánh. Trở lại, hòa thành một thể với gió và tuyết, ở khoảng cách gần như vậy, không dễ dàng nhận ra nó. Có lẽ đây là cái gọi là trinh sát của tiên gia, chức năng của nó tương tự như thần nhân cai quản núi sông, chẳng qua chỉ là một người dựa vào thuật pháp, còn người kia dựa vào sinh vật sống.
"Vất vả rồi." Nam nhân mỉm cười với kẻ đang nằm trong lòng bàn tay mình, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh trắng tinh xảo, yêu tinh nhanh chóng bay vào, nam nhân chậm rãi thu chiếc bình trở về trong tay áo.
Chàng trai trẻ được kiếm khách cung kính gọi là "Điện hạ" nhướng mày, ánh mắt nóng rực, thân hình nghiêng về phía trước nhiều hơn, mỉm cười nói: "Tằng tiên sinh, ta đã từng nghe nói đến Hứa thị ở thành Thanh Phong rồi, chỉ là mẫu hậu của ta lại không cho phép ta xuất kinh ra ngoài, trì hoãn cũng đã tám năm. Ta ở trong phủ đệ kinh thành quanh năm. Vì để tránh bị nghi ngờ và cũng vì tiết kiệm một số tiền giấy mực cho đám gián quan ở Ngự Sử đài, ta mãi cũng không cơ hội tiếp xúc với tiên sư trên núi. Bùa mỹ nhân da cáo này, rốt cuộc là gì, nó có gì tuyệt vời? Tằng tiên sinh học rộng hiểu sâu, lại đi du ngoại xa xôi khắp nửa châu lục, ngươi có thể nói cho ta biết được không?”
Khi thanh niên đang nói chuyện, kiếm khách trung niên có lẽ vì gió và tuyết ập đến, cơ thể của ông ta đã có chút chịu không nổi sự dày vò, ông ta đã lấy ra một chiếc bình sứ, đổ ra hai viên đan dược màu xanh lá cây, to bằng hạt đậu nành, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vào miệng, sau đó sắc mặt mới hồng hào đôi chút, sau khi uống thuốc xong, nam nhân trung niên vẫn đang cười nói: “Hứa thị đang có một Hồ Khâu ngàn năm, là sào huyệt của lão hồ. Chúng ta liên minh với Hứa thị, mỗi năm đều phải biếu vài tấm da cáo trưởng thành từ một trăm đến ba trăm năm để làm thành giấy bùa, rồi sau đó bán đi xa khắp Bảo Bình châu, được ưa chuộng ở gần nửa châu. Hầu hết những địa tiên phủ địa không phải sầu não về tiền thân tiên đều có vài mỹ nhân da cáo làm nha hoàn và tỳ nữ. Bùa mỹ nhân sau khi đáp xuống đất không khác gì người sống, lá bùa cũng có thể chứa âm linh ma quỷ, nữ quỷ trước mặt chắc là như thế. Còn nếu là các tiên gia trên núi có quan hệ tốt với Hứa thị ở thành Thanh Phong thì trước khi mua bùa da cáo, còn có thể gửi một bức chân dung nữ tử mà mình thích, Hứa thị sẽ đặc biệt nhờ người khắc tấm da theo tranh vẽ, một số lão cung phụng đều là những đại sư tinh thông trong làng hội họa, chưa bao giờ làm người mua phải thất vọng."
Chàng trai chợt nhận ra, nhìn về phía “nữ tử” đang dừng ngựa ở phía xa, đôi mắt càng lúc càng thèm thuồng.
Mặc dù nhiều năm như vậy hắn ta cũng không hề rời kinh đi đến vùng xa xôi như tổ tiên đã định, nhưng hắn ta ở trong kinh thành cũng không phải là vô ích, sở thích lớn nhất của hắn ta là rời khỏi nhà lao từng hai lần trở thành "Tiềm long để" trong lịch sử, cải trang thành một sĩ tử đang suy sụp vì thất bại trong khoa thi, hoặc các du hiệp bên ngoài đến kinh thành du lịch, đã nếm trải qua mùi vị của đủ loại nữ tử xinh đẹp, lộng lẫy từ lâu rồi, đặc biệt là những nữ tử gia quyến của các gián quan lão gia ở Ngự Sử đài, các phụ nhân và thiếu nữ chỉ hơi có nhan sắc một chút xinh đẹp đều đã bị hắn ta lừa người lừa cả tim, cho nên những tấu chương tố cáo bay tán loạn như bông tuyết lên thư án của Ngự Thư phòng, hắn ta thậm chí còn có thể tùy tiện lật ra đọc, không còn cách nào khác, gia đình đế vương trông có vẻ nghiêm khắc và đáng sợ vẫn sẽ nuông chiều đứa con trai út của mình, chưa kể thủ đoạn của mẫu hậu hắn ta cũng không hề đơn giản, phụ hoàng bị bắt bí phải phục tùng mọi thứ khi gia đình ba người tụ tập với nhau riêng. Vua của một nước, cho dù có ở ngay trước mặt mẫu hậu trêu chọc vài câu tạo không khí, hắn ta cũng không hề xấu hổ mà ngược lại còn cười to không ngừng. Cho nên hắn thật sự không thèm để ý đến những tấu chương dùng để giết thời gian nhàm chán, hắn ta cảm thấy nếu không mắng mấy lão già khốn kiếp đó một trận, hắn ta cũng sẽ tự cảm thấy hổ thẹn đến mức không có chỗ dung thân.
(Tiềm long để là nơi Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ)
Nhưng sau cuộc sống thoải mái quá lâu như vậy, hắn ta luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó.
Hắn ta là người muốn làm hoàng đế, cho nên không thể làm thần tiên Trung Ngũ cảnh, không thể chịu đựng được những gian khổ rèn luyện thân thể và tinh thần và luyện quyền thì không thể trở thành một tông sư giang hồ chân chính được. Còn về việc dẫn binh đánh trận, giết qua giết lại, hắn ta lại càng không có hứng thú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận