Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 813: Luyện Quyền Bách Vạn (2)

Chương 813: Luyện Quyền Bách Vạn (2)Chương 813: Luyện Quyền Bách Vạn (2)
Chương 813: Luyện Quyền Bách Vạn (2)
Trong lúc họa sĩ trung niên nghỉ ngơi, thiếu niên lại uống rượu, sau đó không có ý cười nữa, không còn hai tay hoàn ngực, hơn nữa tựa như không muốn hồ lô rượu bên hông xuất hiện trong bức họa, che giấu buộc ở phía sau, nhưng mà vô hình trung khí thế của thiếu niên càng thêm ổn trọng, càng giống một người trưởng thành cách quê hương càng xa, có thể tự chăm sóc bản thân.
Bức họa thứ ba, họa sĩ cũng có vẻ hài lòng.
Quế hoa tiểu nương quen đường thuộc lối thêm vào họa trục bạch ngọc, Trần Bình An một đường chạy chậm mà đến, sau khi nhìn qua ba bức họa, có vẻ thật cao hứng, không có nửa điểm dị nghị. Giao bức họa cho thiếu niên, trung niên họa sĩ thật ra có phần thấp thỏm,"Hy vọng công tử có thể hài lòng."
Trần Bình An hai tay cầm ba bức họa quyển, tươi cười sáng lạn nói: "Tốt quá rồi! Cảm ơn al"
Họa sĩ trung niên như trút được gánh nặng, cười nói: "Về sau nếu công tử còn muốn vẽ tranh, có thể hẹn trước với ta, chín cảnh sau này của Quế Hoa Đảo, ta khẳng định đều sẽ đúng giờ vẽ tranh, giá sẽ là giảm còn chín phần cho công tử. Ta tên là Tô Ngọc Đình, công tử chỉ cần hỏi thăm một vị quế hoa tiểu nương trên độ thuyên, đến lúc đó sẽ có thể tìm được ta."
Trần Bình An gật gật đầu, cáo từ rời đi. Thật ra Trần Bình An không tiện nói ra, chín cảnh sau trên biển, cơ hội không lớn, dựa theo tình hình Trịnh Đại Phong không hành chết hắn thì không bỏ qua, cùng với tính tình thích tự mình chuốc lấy cực khổ của Trần Bình An, từ nay về sau đã không còn có khả năng rời khỏi tiểu viện Khuê Mạch nửa bước.
Trở lại phòng ở nơi tiểu viện Khuê Mạch, Trần Bình An bắt đầu đề bút viết thư, vẫn là viết từng chữ từng nét rất chăm chỉ, chữ viết thô kệch, đừng nói là so sánh với đệ tử Thôi Đông Sơn, chỉ sợ ngay cả so với Lý Bảo Bình cũng còn kém xa.
Lúc trước ở hiệu thuốc bắc Khôi Trần Lão Long thành, Trần Bình An vốn định gửi thư cho Thư viện Sơn Nhai cùng quê nhà Long Tuyên, chỉ là sợ tự nhiên gây thêm chuyện, dù sao Lão Long thành họ Phù, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi biết trên Quế Hoa Đảo Phạm gia có dịch trạm tiên gia phi kiếm đưa tin, nên suy nghĩ đợi lên thuyền rồi tính sau, vừa vặn lần này thực đúng dịp, vẽ ba bức họa giống nhau, một bức gửi đi cùng thư cho Lý Bảo Bình, một bức thư gửi về quê nhà Long Tuyền, đến lúc đó lại để cho tiêu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng hai tiểu tử kia giúp hắn đi viếng mồ mả mộ phần cha mẹ, thiêu hủy bức họa, cho cha mẹ biết hôm nay mình sống rất khá, cho nên lúc ấy ở dưới tàng cây quế mới Trần Bình An giấu hồ lô dưỡng kiếm đi, cũng không thể để cho cha mẹ biết hắn đã trở thành một tiểu tửu quỷ a.
Viết xong hai phong thư, mang theo hai bức họa quyền, Trần Bình An lại rời khỏi sân, đi hướng dịch trạm tiên gia. Lần này ở ngoài cửa Trần Bình An gặp hoa quế tiểu nương Kim Túc, tuy Trần Bình An khăng khăng muốn tự mình đi dịch trạm gửi thư, nhưng mà Kim Túc cũng khăng khăng muốn dẫn đường, nói nàng tuy không được ở tiêu viện Khuê Mạch, nhưng vẫn là tỳ nữ của tiểu viện đó, nếu Trần Bình An ngay cả chuyện như thế này cũng phải tự tay xử lý, nàng nhất định sẽ bị Quế Di cùng Phạm gia trách phạt, Trần Bình An đành chịu, đành phải để cho nàng đi theo, cũng may sau khi đến dịch trạm, Kim Túc đều im lặng không lên tiếng, không có xen vào việc gì, cho dù Trần Bình An vẫn là thu hồi mộc bài quế khách, dùng thân phận khách nhân bình thường giao trả Tuyết Hoa tiền, cô gái cũng chỉ làm như hoàn toàn không nhìn tháy. Kim Túc đưa Trần Bình An trở về cửa tiểu viện liền dừng bước cáo từ. Trở lại chỗ ở, là bên trong một tiểu viện nhã tĩnh Qué Di đang ở, thì ra các nàng ở chung một chỗ.
Cho dù là lão nhân Quế Hoa Đảo, cũng đều không biết rõ, Kim Túc là đệ tử duy nhất của vị phụ nhân này.
Kim Túc ngồi đối diện phụ nhân, phụ nhân cười hỏi: "Sao thế, có tâm sự à? Có liên quan tới thiếu niên kia?"
Kim Túc trời sinh tính tình lãnh đạm cho dù đối mặt vị ân sư thụ nghiệp này cũng không tươi cười gì nhiều lắm,"Hơi kì quái."
Quế Di cười nói: "Hôm nay ngươi chỉ mới ở góc nhỏ Quế Hoa Đảo này, đi theo độ thuyền tới tới lui lui ở trên biển, thật ra cơ hội giao tiếp cùng người ngoài rất ít, cảm thấy thiếu niên kia kỳ quái, thực ra cũng bình thường.”
Kim Túc phá lệ lộ ra một chút ngây thơ thần sắc của thiếu nữ, thở dài nói: "Con cũng rời thuyền đi nội thành máy chuyến, kiến thức rất nhiều tuần ngạn trẻ tuổi Lão Long thành.”
Phụ nhân cười không nồi,"Sau đó thì đối với Tôn Gia Thụ nhất kiến chung tình? Thậm chí không lưu tình chút nào ra mặt cự tuyệt ý tốt của Phù Nam Hoa? Ngươi có biết hay không, Phạm gia càng hy vọng ngươi cùng Phù Nam Hoa qua lại gàn hơn một chút, chẳng qua Phạm gia tuy là người làm ăn, nhưng mà gia phong luôn luôn không tệ, cho dù ngươi không hiểu chuyện, còn xém chút gây ra tai họa, vẫn như cũ không muốn ép buộc, đổi lại thành một thế gia vọng tộc Lão Long thành khác thử xem? Lúc này ngươi đã sớm phải chịu khổ sở."
Kim Túc ánh mắt sắc bén,"Phạm gia đối đãi không tệ, tương lai con tự nhiên sẽ báo ân, nhưng nếu dám bức người quá đáng trong chuyện này, con...”
Không đợi cô gái nói xong, phụ nhân nghiêng người về phía trước, đưa tay vỗ mạnh lên trên trán đệ tử, tức cười nói: "Bớt nói máy lời mạnh miệng vô dụng ởi, một Luyện khí sĩ nghiêng ngả lảo đảo tễ thân Động Phủ cảnh trong ngũ cảnh, thực sự xem mình là cái gì thiên tài tu hành khó lường? Chỉ nói thiên phú, ngươi cùng Phạm tiểu tử không chênh lệch lắm, ở Lão Long thành được xem là kinh diễm, nhưng ở cả tòa Bảo Bình châu, sẽ không được xem là hàng đầu nhát, nếu đặt ở giữa tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ...
Nói tới đây, phụ nhân thở dài, thu được một đệ tử đắc ý hợp tâm hợp ý mình, khó khăn cỡ nào, muốn đệ tử một đường phá cảnh, từng bước lên trời, lại càng gian nan. Cho nên chuyện tiên gia đỉnh núi chân chính thu nhận đệ tử, cho tới bây giờ đều là quan trọng nhất, chỉ đứng sau chứng đạo trường sinh của bản thân, nàng có quen biết hai vị Địa tiên mười cảnh cùng một vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh, để khảo nghiệm tâm tính một đệ tử tương lai, ít nhất phải tiêu tốn mười năm, dài nhất sẽ mắt trăm năm, sau khi chuẩn bị vạn sự, mới có thể nhận lễ bái sư của đệ tử.
Cô gái trẻ tuổi tâm tình cao ngạo hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao nơi này không có người ngoài, đứng dậy di chuyển vị trí, ngồi ở bên cạnh phụ nhân, ôm lầy cánh tay Quế Di, làm nũng nói: "Không phải Kim Túc còn có một sư phụ tốt đó thôi."
Quế Di dùng một ngón tay chỉ chỉ cô gái, trêu ghẹo nói: "Ngươi có một sư phụ tốt, ta lại có một đồ đệ sứt sẹo không để cho người khác bớt lo lắng."
Cô gái trẻ tuổi ôm lấy cánh tay phụ nhân, đầu dựa vào bả vai phụ nhân, lắm bắm nói: "Sư phụ, người nói Tôn Gia Thụ có thích con không?”
Quề Di không trả lời vấn đề, mà là trêu chọc một câu, "Ngày xuân đã qua, lòng xuân vẫn còn."
Kim Túc vẻ mặt thẹn thùng, giọng trách móc nói: "Sư phụ!” Phụ nhân quay đầu nhìn khuôn mặt đệ tử, hòa ái cười nói: "Cô nương vừa tốt vừa xinh đẹp như vậy, nam nhân như thế nào lại không thích được chứ?"
Kim Túc lòng tràn đầy vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận