Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1523 - Sơn Thủy Như Trước (7)



Chương 1523 - Sơn Thủy Như Trước (7)




Nguyễn Tú bình thường trừ sống đơn độc một mình, còn nuôi nấng một sân gà mái cùng gà đực lông xù. Thi thoảng cô sẽ đứng từ xa nhìn đồng môn Kim Đan cảnh đang giúp mọi người giảng giải về tu hành, truyền thụ công pháp thổ nạp của riêng Long Tuyền kiếm tông, kiếm thuật nghe nói tách ra từ kiếm thuật thượng thừa của Phong Tuyết miếu, đại sư tỷ Nguyễn Tú chưa bao giờ tới gần mọi người, một tay cầm khăn, bên trên đặt mấy cái bánh ngọt nhìn như tòa núi nhỏ, chậm rãi ăn, lúc ăn xong rồi thì gấp khăn lai, bước đi.
Một ít đệ tử trí tuệ lanh lợi mới có thể nhận thấy được mỗi khi đại sư tỷ rời khỏi, vị nhị sư huynh đã là Địa tiên Kim Đan Địa sẽ hơi thở dài một hơi.
Trừ đại sư tỷ Nguyễn Tú, nhị sư huynh hầu như tương đương với một nửa sư phụ, tam sư tỷ hàng năm sống một mình ở Long Tu hà, còn có một tứ sư huynh họ Tạ, trời sinh đã có một đôi lông mày dài, Tạ sư huynh tuổi không lớn lắm, chưa từng thể hiện vẻ mặt hòa ái với vãn bối, nhưng thế mà vị Tạ sư huynh này lại phụ trách kỉ luật của Long Tuyền kiếm tông, ban đầu còn có một ít sư đệ thầm oán tứ sư huynh này quá mức khắc nghiệt lạnh lùng, không thèm nể tình đồng môn, chỉ là sau đó nghe được tin tức từ đường phố trấn nhỏ, lại làm cho mọi người cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Tổ trạch của tứ sư huynh ở ngõ Đào Diệp, một vị lão tổ trong nhà vẫn còn khoẻ mạnh, là một Thiên Quân đạo gia của Bắc Câu Lô châu đạo.
Tiên nhân mười hai cảnh.
Trước khi lên núi, trong mười hai người, chỉ có mấy người biết Địa tiên trên thế gian cũng chia hai loại Kim Đan, Nguyên Anh.
Về phần bên trên Nguyên Anh, không có ai nghe nói, tưởng lầm đó đã là cảnh giới cao nhất mà Luyện khí sĩ có thể đạt tới.
Lên núi rồi, nhị sư huynh là một trong những đệ tử khai sơn của Nguyễn Cung, vị Địa tiên Kim Đan mặc áo bào đen ăn nói thận trọng kia, đã giúp bọn họ hiểu được đại khái phân chia cảnh giới của Luyện khí sĩ, mới biết được có thượng ngũ cảnh, có Ngọc Phác cảnh và Tiên Nhân cảnh.
Từ đó trở đi, ngoại trừ những đứa nhỏ không rành thế sự, hoặc là thật sự có tính cách vô lo vô nghĩ, còn lại lúc mọi người gặp phải tứ sư huynh thích cau mày kia, hầu như không dám thở mạnh một cái.
Chỉ khi tứ sư huynh ở trước mặt đại sư tỷ Nguyễn Tú mới lộ ra nét mặt tươi cười, hơn nữa cả đỉnh núi, cũng chỉ có hắn không gọi đại sư tỷ, mà gọi Nguyễn Tú là Tú Tú tỷ.
Chỉ là hình như Nguyễn Tú cũng không đối xử quá thân thiết với vị sư đệ này.
Điều này làm cho rất nhiều thiếu niên cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao mọi người cũng không ai được đại sư tỷ coi trọng, đương nhiên không cần cảm thấy mất mát.
Hôm nay Nguyễn Cung lại lộ diện, lời ít mà ý nhiều, chỉ nói hai chuyện, rồi quay về kiếm lô.
Một sự kiện là chỉ cần trở thành nhập thất đệ tử, Nguyễn Cung sẽ tự tay đúc một cây kiếm cho người đó.
Phải biết rằng Nguyễn tông chủ hoàn toàn xứng đáng là người đúc kiếm giỏi nhất Bảo Bình châu, cho nên đừng nói là mười hai người, trừ Tạ tứ sư huynh vẫn hồn nhiên không thèm để ý, ngay cả nhị sư huynh, tam sư tỷ chạy về đỉnh núi nghe ân sư dạy bảo cũng có chút kích động không thể kiềm chế.
Chuyện thứ hai là hôm nay Long Tuyền kiếm tông lại mua một ngọn núi mới, tiếp theo là khuyến khích vài câu, nói tương lai nếu có người đột phá Nguyên Anh cảnh, sẽ có tư cách tổ chức nghi thức khai phong trên Long Tuyền kiếm tông, cũng chính là được chọn một ngọn núi làm chỗ ở riêng. Là tu sĩ đầu tiên của kiếm tông trở thành Địa tiên, dựa theo ước định từ trước đó, chỉ Đổng Cốc là được ngoại lệ, có thể chọn lựa một ngọn núi làm phủ đệ tu hành. Long Tuyền kiếm tông sẽ chiêu cáo thiên hạ việc này.
Nhưng mà Đổng Cốc lại cự tuyệt, khẩn cầu sư phụ chờ mình đột phá Nguyên Anh mới danh chính ngôn thuận khai phong.
Nguyễn Cung đồng ý.
Từ Tiểu Kiều được đám sư đệ sư muội quen xưng hô là tam sư tỷ lại xuống núi lần nữa, đi về phía cửa hàng bên Long Tu Hà nơi long hưng của kiếm tông, Nguyễn Tú lần đầu tiên đồng hành cùng cô, làm cho Từ Tiểu Kiều cảm thấy có chút được sủng ái quá mà lo sợ.
Tứ sư huynh Tạ Linh muốn đi theo hai người, kết quả Nguyễn Tú không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, Tạ Linh biết khó mà lui, ngoan ngoãn ở lại trên núi.
Thời điểm đi bộ xuống núi, Nguyễn Tú hỏi: "Thật ra ngươi mới là đại đệ tử khai sơn của cha ta, chỉ bởi vì Đổng Cốc kết đan đầu tiên, kết quả ngươi bị những người đó kêu là tam sư tỷ, sẽ không khó chịu chứ?"
Từ Tiểu Kiều năm xưa từng bị Phong Tuyết miếu đuổi khỏi sơn môn thành thành thật thật hồi đáp: "Trong lòng có khó chịu, nhưng mà Đổng Cốc làm nhị sư huynh, ta cũng không còn lời nào để nói."
Nguyễn Tú từ chối cho ý kiến.
Từ Tiểu Kiều năm đó cầm kiếm chặt đi ngón tay cái, im lặng một lát rồi hỏi: "Đại sư tỷ, một ngày nào đó, ta thật sự có thể trở thành Nguyên Anh cảnh sao?"
Nguyễn Tú thản nhiên nói: "Có vẻ khó, so với Đổng Cốc tất thành Nguyên Anh trong vòng trăm năm thì biến số của ngươi rất nhiều, kết đan tương đối dễ dàng hơn so với hắn, đến lúc đó cha ta cũng sẽ giúp ngươi, sẽ không thiên vị Đổng Cốc mà bỏ qua ngươi, nhưng mà muốn đột phá Nguyên Anh, ngươi sẽ gặp khó khăn hơn Đổng Cốc rất nhiều."
Từ Tiểu Kiều lộ ra vẻ mặt ảm đạm.
Tiên gia tầm thường, có thể trở thành tu sĩ Kim Đan thì đã phải thắp hương với bài vị tổ tiên cảm ơn rối rít, đang đắp chăn nằm ngủ cũng có khi bật dậy ngồi cười.
Nhưng mà tại Long Tuyền kiếm tông này, sau khi Từ Tiểu Kiều biết được phong cảnh trên đỉnh núi Phong Tuyết miếu, tu sĩ Kim Đan vẫn còn quá kém cỏi.
Không ngờ Nguyễn Tú còn bồi thêm một câu, "Về phần sư đệ Tạ Linh của các ngươi sẽ là đệ tử đầu tiên ở Long Tuyền kiếm tông trở thành Ngọc Phác cảnh, nếu hiện tại ngươi còn ghen tị Tạ Linh, tin tưởng cả đời từ nay về sau ngươi sẽ chỉ ngày càng ghen tị."
Môi Từ Tiểu Kiều mím lại, bước chân nặng nề.



Bạn cần đăng nhập để bình luận