Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1201: Đi Đến Lão Long Thành (1)

Chương 1201: Đi Đến Lão Long Thành (1)Chương 1201: Đi Đến Lão Long Thành (1)
Chương 1201: Đi Đến
Lão Long Thành (1) Vấn đề hiện tại nằm ở luyện hóa tòa động phủ pháp bảo đầu tiên rốt cục nên chọn kiện nào, nếu là Ngũ Hành chỉ thủy thì sẽ tương đối giản đơn, bởi vì trên ngọc giản vị Thủy Thần nương nương Mai Hà kia đã lấy luyện thủy làm ví dụ, trình bày đại đạo ân chứa trong bia văn cầu mưa, giảng giải đại thể tài liệu cần cho luyện thủy, trong đó cường điệu nhắc tới tính then chốt của "Thủy tinh". Bảo vật ngưng tụ tinh hoa thủy vận đều có thể là thủy tỉnh, chỉ là phẩm tướng khác xa, nước sông Hà Bá tọa trấn so với nước đại giang Cổ Long cung tọa trấn, tài bảo thủy tinh đúng thời mà sinh thì quả thực là một trời một vực.
Có thể nói, dùng thủy tinh phẩm trật thế nào để "Luyện thủy", sẽ trực tiếp quyết định phẩm tướng cao thấp của vật bản mạng Ngũ Hành chi thủy mà Tràn Bình An muốn luyện hóa.
Thuyền lơ lửng bên cạnh bén Thường Xuân, Bùi Tiền đứng trên ghế đài ngắm cảnh nhìn ra, ánh mắt thèm thuồng, sắc mặt buồn phiền.
Lúc này Trần Bình An cũng ngồi ở cạnh bàn, đối diện với Thủy Tư án xinh xắn đáng yêu trên bàn, hắn cũng sâu.
Càng sầu chính là, sau khi thâm nhập hiểu rõ môn pháp quyết "có thể luyện vạn vật" này xong, Trần Bình An suy đoán một khi luyện hóa Thủy Tự án làm vật bản mạng, mỗi lần đóng xuống, trợ giúp Thủy Thần thế gian có duyên đề thăng thủy vận, cực có khả năng sẽ khiến Trần Bình An tổn thương đến bản mạng nguyên khi.
Chỗ tốt là vốn Thủy Tự Án sau một lần án sẽ tiêu hao một bộ phận thần thông, lúc này đây sẽ không cần lo lắng nó sẽ biến trở về thành án bình thường nữa. Cho nên Trần Bình An quyết định, Ngũ Hành chi thủy chính là luyện hóa Thủy Tự ấn này!
Đề cập đến vật bản mạng sẽ không giống như sợi dây trói yêu luyện chế từ râu vàng lão giao long khi trước, bởi vì không phải là như luyện hóa bình thường, hư rồi thì thôi. Như vậy kế tiếp phải có một chiếc đan đỉnh để luyện vật, đây cũng là một phiền toái không nhỏ, mua sắm không dễ, phải đi tìm tiên gia nào chịu bán, tìm được rồi còn phải mua loại thật tốt, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nói không dễ dàng càng khó như lên trời, tòa dựa hết vào số tiền thần tiên trong túi Trần Bình An. Lão tử hiện tại không còn bao nhiêu tiền nữal
Trần Bình An không khỏi đành chịu.
Tiền Cốc Vũ đã hét sạch, hiện nay không còn Ly Châu Động Thiên, có nghĩa là dưới gầm trời này này sẽ không còn thấy tiền đồng Kim Tinh mới xuất hiện, mỗi lần dùng một đồng thế gian liền ít đi một đồng, trận chiến ở miếu hoang, thoáng cái đã mắt đi hai đồng.
Nếu không phải Tùy Hữu Biên mà là ba người Ngụy Tiện, Trần Bình An thật sự muốn lôi ra đánh một trận.
Bùi Tiền khiêng ghế về lại trong phòng, ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chúng ta không đủ tiền tiêu?"
Vô tâm nói một câu, lại vừa khéo trúng ngay thực tế.
Trần Bình An đưa mắt nhìn Bùi Tiền, nha đầu này rốt cục học bản lãnh an ủi người khác từ aI?
Bùi Tiền cho là Trần Bình An bắt đầu ghét bỏ mình là loại đền tiền, sợ sệt không ít, ứa nước mắt muốn khóc, khuôn mặt ngăm đen nhỏ nhắn nhíu lại: "Đừng ném ta xuống thuyền, sau này ta không la hét đòi ăn cá ăn thịt nữa, một chén cơm trắng thêm đĩa dưa muối là được!"
Trần Bình An cười nói: "Không liên quan tới chuyện ngươi ăn nhiều ăn ít, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thêm vài chén cơm có thể tốn bao nhiêu tiền."
Bùi Tiền vừa lau mặt, nháy mắt lập tức cười tươi: "Đến Lão Long thành, chúng ta có chỗ đặt chân chưa? Nếu có rồi thì có thê đỡ được phần nào chỉ tiêu."
Trần Bình An gật đầu nói: "Có, ta có bằng hữu ở bên đó, cũng thuộc dạng có tiền, chẳng qua ta phải dặn trước, người ta hào phóng là chuyện của người ta, không phải lý do để ngươi giơ tay đòi hỏi lung tung." Bùi Tiền nhún vai, hữu khí vô lực nói: "Biết rồi."
Nó còn tưởng lại có thể gặp được kiểu người như Diêu Cận Chi, tặng đồ mà không chớp mắt lấy một lần, còn xin nó nhận lấy, then chốt là Trần Bình An không cách nào từ chối. Sớm biết như thế, lúc trước không nên nói câu kia chọc tức Diêu Cận Chi. Có lần Diêu Cận Chi tán gẫu với Bùi Tiền, Bùi Tiền thấy nàng tháo xuống nón che mặt, làn da trắng nõn khiến Bùi Tiền rất tự ti mặc cảm, về sau không biết vì chuyện gì, Bùi Tiền liền cười ha hả nói một câu vừa vỗ mông ngựa lại vừa châm biếm "Cận Chi tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, chắc đẹp cũng có tác dụng nhỉ." Diêu Cận Chi nghe nhưng không tức giận, chỉ cười giơ ngón tay mềm mại gõ nhẹ lên trán Bùi Tiền.
Lại qua một ngày.
Từ đầu đông trôi qua đến đông chí, đò ngang đã ởi ra khỏi bản đồ Đồng Diệp Châu, tiến vào biên giới giữa hai châu. Đến lúc ngừng ở bến đò đảo hoang ngoài Lão Long thành ước chừng đã là cuối đông.
Lô Bạch Tượng thấy Trần Bình An luyện tâu thung khô khan trong phòng, hỏi: "Quyền giá này rất bình thường, sao ngươi kiên trì thế2" Trần Bình An đáp một câu "Nền móng dựng thân, không so cao bao nhiêu”.
Lô Bạch Tượng như suy nghĩ điều gì.
Đợi lúc Lô Bạch Tượng rời phòng, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi Trần Bình An nói vậy là có ý gì, Trần Bình An mới cười nói là do mình không nghĩ ra ngôn từ cao minh mới tùy tiện lừa gạt hắn mà thôi, người đánh cờ lợi hại thường thích nghĩ chuyện gi cũng theo hướng phức tạp. Bùi Tiền nghe mà không khỏi cười thầm.
Hôm nay Trần Bình An ngồi ở thư phòng, bút lông cầm rồi thả thả rồi lai cầm. khiến Bùi Tiền ngồi đối diện chép sách mà còn sốt ruột thay cho Trần Bình An.
Cuối cùng Trần Bình An đứng dậy, rời khỏi phòng đi tìm Chu Liễm, lúc trở lại Bùi Tiền phát hiện Trần Bình An càng do dự, sau cùng đành phải thu dọn giấy bút.
Bùi Tiền rất thắc mắc.
Lúc trước hắn viết thư cho thư viện Đại Phục, Thái Bình Sơn, phi kiếm vèo một cái mang đi hai phong thư, Trần Bình An viết rất nhanh.
Vậy phong thư này là viết gửi cho ai?
Trần Bình An đi tới đài ngắm cảnh, luyện tập kiếm lô lập thung.
Có người gõ cửa, Bùi Tiền chạy đi mở cửa, thấy người đến là ai liền làm bộ thở dài nói: "Bùi Tiền bái kiến Thanh Hỗ cung Lục lão thần tiên!"
Lão nhân cười gật đầu, tâm tình khoan khoái vài phần.
Chính là Nguyên Anh Địa tiên Thiên Khuyết phong Lục Ung, Trần Bình An vội đi ra chào hỏi.
Đợi hai người ngồi xuống, Bùi Tiền lại nhanh tay nhanh chân pha trà, trước cho Trần Bình An, sau đó tới Lục Ung, đương nhiên không quên rót cho chính mình một chén.
Lục Ủng vòng vo một lúc, đợi hàn huyên ước chừng một khắc đồng hò, Trần Bình An nhẫn nại tán gẫu cùng vị lục địa thần tiên này.
Đừng xem Địa Tiên không ra gì.
Trần Bình An đi qua giang hồ lớn giang hồ nhỏ, biết rõ sức nặng của một vị lục địa thần tiên, sẽ không vì mình quen biết Tả Hữu, có thể không kiêng dè tước mặt Khương Thượng Chân, mà mang tâm lý khinh thường đối với vị cung chủ Thanh Hỗ Cung trước mắt. Lão tu sĩ Nguyên Anh có thể tọa trấn một mảnh Phong Thủy bảo địa, có được một bến đò Tiên gia, nói câu khó nghe thì là, một khi bỏ đi quan hệ dây mơ rễ má phức tạp, quyết tâm muốn giết Trần Bình An, Lục Ung cùng lắm chỉ cần phát phát tay vài ba cái.
Thấy Trần Bình An không cậy thế khinh người, ấn tượng của Lục Ủng với thanh niên này lại tốt thêm máy phần.
Thế có thể cậy đó là Ngọc Phác cảnh Khương Thượng Chân từ vạn dặm xa xôi đi đến Thiên Khuyết phong.
Bằng không Lục Ung cần gì phải nịnh nọt, mặt dày mày dạn đến tặng quà đối với một thanh niên ngoại lai vô thân vô cố, chọc không nỗi, vậy thì ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta thôi.
Lục Ung uống xong hai chén nước trà, rốt cuộc đi vào đề tài chính: "Trần công tử đại giá quang lâm Thiên Khuyết phong, đó là may mắn của Thanh Hỗ cung ta, vừa khéo thời gian vừa rồi ta luyện được một lò đan dược, là Đạo Gia Tọa Vong đan, đan này dược tính ôn hòa, thích hợp tu sĩ phục dụng khi đả tọa thổ nạp, ngoại trừ có thể tĩnh tâm, trọng yếu nhất là có thể dưỡng thần, ôn bổ tâm hồn, đan tên Tọa Vong, kỳ thật còn có một cái tên rất thế tục, chính là Cật Cật đan (1), ăn vào chỉ cần ngồi một chỗ tu hành là được." (1) Cật nghĩa là ăn
Bạn cần đăng nhập để bình luận