Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1024: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào

Chương 1024: Người Khác Vô Địch Như Thế NàoChương 1024: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào
Chương 1024: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào (3)
Một quyền kia chỉ có thể thôi tiền về phía trước từng tắc từng tác, tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Như ông già leo núi, bước đi khó khăn.
Giữa hai người, ba tắc ngắn ngủn, lại như trời đất cách xa.
Du Chân Ý cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy thương xót: "Không ngờ Chủng Thu chẳng qua cũng chỉ như thế."
Mãi cho đến khi Đinh An xuất hiện, muốn đặt dấu chấm hết cho trường loạn cục này, Phần Kim Cương Mã Tuyên vẫn không có động tĩnh, cho dù máy vị tông sư Đường Thiết Ý, Trình Nguyên Sơn, Chu Phì đã lần lượt rời đi, Mã Tuyên vẫn nằm nguyên chỗ cũ.
Giang hồ là thế, nước sâu nước cạn đều có thể dìm chết người, huống hồ cách ngôn còn nói, người biết bơi vẫn chết đuối như thường.
Cái mạng này của Mã Tuyên thật ra thua không đáng, vốn nên xa xa không chỉ năm trăm lượng vàng. Trong võ lâm Ngẫu Hoa phúc địa, với số hoàng kim đó chỉ có thể mua được mạng cao thủ nhị lưu, hoặc là một vị quan phụ mẫu quận thành nào đó.
Nhìn như thoát khỏi hiểm cảnh hãm thân giữa trùng vây, chỉ còn phải đối mặt với mình lão giả đội mũ hoa sen, một người mà thôi, nhưng lòng bàn tay Trần Bình An lại túa mò hôi, cái này không liên quan gì tới lòng can đảm hay tâm cảnh mà đơn thuần là bởi sau khi Đinh An xuất hiện, sát cơ nồng nặc thái quá, gặp hiểm thì tránh là bản năng con người, chỉ là nếu có thể nghênh khó mà lên, đó mới thật sự là đá mài võ đạo.
Đinh Anh khó đối phó cỡ nào, chỉ cần nhìn phi kiếm Mười Lăm giữa hai ngón tay hắn là biết.
Đinh Anh mỉm cười nói: "Đây là phi kiếm bản mạng của Trích Tiên Nhân? Thứ đồ chơi mới mẻ này chắc hẳn là lần đầu tiên xuất hiện ở Ngẫu Hoa phúc địa, hơn nữa còn là lấy thân thể và hồn phách hoàn chỉnh tiến vào bên này, cũng rất hiếm thấy. Khó trách ngươi lại rước lấy nhiều điều ngoài ý như vậy, nhưng không sao, bởi vì Ngẫu Hoa phúc địa có ta."
Trần Bình An không nói hai lời, nhổ ra một ngụm trọc khí, bày ra quyền giá Vân Chưng Đại Trạch thức.
Định Anh nhìn quanh bốn phía. hai ngón tav phải tiếp tuc cầm chặt phi kiếm, sau đó hướng về phía trước thò ra tay trái: "Tâm sự đủ rồi, cũng nên động thủ, để ta thử xem một cánh tay có thể giết ngươi được không.”
Đinh Anh liếc nhìn quyền giá của Trần Bình An, cười nói: "Khuyên ngươi nên đổi một quyền giá khác lợi cho thế công đi. Ta rất hy vọng nhìn thấy một ít võ học khiến mắt người sáng rực, bằng không nếu bị ta chiếm được tiên cơ thì sẽ như ngươi lúc trước đánh lui Lục Phảng và Chủng Thu, không có sức đánh trả đâu."
Đinh Anh cười vẫy vẫy tay với Trần Bình An: "Khi nãy ngươi nhiều nhất chỉ đánh tới quyền thứ mười, khẳng định còn càng nhiều hơn, ta rất hiếu kỳ, nhiều nhát có thể tung mấy quyền? Ngươi cứ yên tâm sử ra, ta tiếp hết!"
Trần Bình An quả nhiên đổi thành quyền giá Thần Nhân Lôi Cổ thức, một thân khí thế lập tức từ núi cao đại thành biến thành thiết ky thủy triều.
Đinh Anh cười gật đầu, vẫn một tay cầm cố phi kiếm, một tay nghênh địch: "Tới!"
Trong sát na đó, chỉ thấy đường phố nơi Trần Bình An đang đứng chợt sụp đổ ra một hố cực lớn diện tích vài trượng vuông. bô áo trắng kia đã biến mắt không tháy.
Đinh Anh gật gật đầu, rất nhanh.
Khó trách Lục Phảng cũng phải nhếch nhác đến vậy.
Định Anh lấy lòng bàn tay ngăn lại nắm tay thanh niên Trích Tiên Nhân kia, giữa lúc đang định nắm chặt, quyền kình chợt thả lỏng, quyền thứ hai đã hướng tới mạn sườn hắn.
Trong lòng Đinh Anh hiểu rõ ràng, nếu đúng như mình suy đoán, thế quyền này, quyền quyền tiến dần lên, tốc độ, lực đạo, thần ý đều là như thế, xảo diệu nhất ở chỗ quyền quyền nói liền, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể mạnh mẽ kháng cự. Mới nhìn chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng nếu có tiên nhân dùng thần thông xốc lên ngàn vạn dặm mặt đất, sẽ phát hiện ngọn núi nhỏ không thu hút kia không ngờ lại là một góc của cả một dãy núi.
Tám quyền trước, bước chân Đinh Anh chưa từng chuyển động chút nào, mỗi lần đều vừa khéo lấy lòng bàn tay ngăn đỡ.
Bốn phía xung quanh tựa như quanh quần một con giao long trắng như tuyết, lại không thấy bóng người đâu.
Quyền thứ chín, Đinh Anh rụt ra sau một bước, vẫn lấy lòng bàn tay ngăn đi môt quyền nên tới mi tâm.
Định Anh ra tay nhìn như đơn giản, lại ân chứa chín loại tinh túy võ học hắn sưu tập được từ máy tông môn bang phái ở Ngẫu Hoa phúc địa. Không cần nhắc tới Kính Tâm trai như là hoa viên nhà mình, Hồ Sơn phái của Du Chân Ý, quyền pháp Chủng Thu truyền thụ cho đệ tử đích truyền, Điều Khám phong và Xuân Triều cung, thương thuật Tiết Băng thức của Trình Nguyên Sơn, bí thuật bát truyền của Bát Tí Thần Linh Tiết Uyên và các đại tông sư, Định Anh đều dùng đủ loại phương pháp lấy được đến tay, sau đó hóa thành của mình, có một số võ học nguyên xi bất động, có một số thì còn có dư địa để sửa đổi, Đinh Nhàn mỗi khi nhãn nhạ vô sự sẽ giúp hoàn thiện phần nào.
Quyền thứ mười.
Định Anh bước sang ngang mấy bước, nhưng vẫn thảnh thơi nhàn nhã mở miệng cười nói: "Quyền pháp này của ngươi có một chỗ duy nhất còn thiếu sót, đó là đi theo con đường thương địch một ngàn tự tổn tám trăm. Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đỡ đến quyền thứ máy, một quyền sau cùng kia sẽ lợi hại tới cỡ nào.”
Trần Bình An chỉ để ý ra quyền, tâm như chìm vào đáy giếng.
Trận này, không có người quan chiến.
Bởi vì không dám.
Đoạn ma là người nổi danh thích ngược sát kẻ bàng quan.
Đám không sợ chết các ngươi, thích đứng nhìn đúng không, thích ở bên cạnh chỉ chỉ điểm điểm với vỗ tay khen hay đúng không, mỗi lần Đoạn ma có khe hở khi đang giao thủ cùng người thì sẽ vỗ cho đám bàng quan kia thành thịt nhão, như người lấy mặt quạt đập muỗi trong màn, đập ruồi trên mâm. Thế nên tay sư phụ như khỉ ốm của thái tử điện hạ Ngụy Diễn vừa chạy tới không lâu, vốn nấp mình đằng xa, nhưng thoáng nhìn thấy là Đoạn ma tự thân ra tay liền lập tức triệt để rút lui.
Chẳng qua Đinh Anh rốt cục chỉ là cá biệt, những nhân vật đỉnh phong khác như Chủng Thu, Du Chân Ý tuy cũng không thích người khác đứng bên nhìn vào, nhưng đại đa đều không quan tâm.
Có điều quan khán chém giết sinh tử giữa cao thủ nhị lưu là đại húy ky của người trong võ lâm, bởi vì không ai hy vọng bản lãnh áp đáy hòm của mình bị người ngoài nhìn thấy, người nhiều miệng tạp, một truyền mười mười truyền trăm, người đi đường đều biết, còn làm sao kêu áp đáy hòm? Giang hồ nói lớn không lớn, đặc biệt là sau khi tiến vào hàng nhất lưu, giang hồ lại càng nhỏ.
Cự ly song phương thủy chung ở trong vòng hai cánh tay, nhưng đến quyền thứ mười một, Đinh Anh có vẻ đã nếm được sự lợi hại của Thần Nhân Lôi Cổ thức, làm như vô ý kéo ra cự ly, bị một quyền đánh lui đi hơn một trượng.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận