Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 671: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ.

Chương 671: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ.Chương 671: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ.
Chương 671: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ Ma (4)
Trước khi trận pháp bị phá, Thành Hoang gia Trầm Ôn vội vàng duy trì một điểm linh quang thần tính bát diệt cuối cùng, hơn nữa cộng thêm đạo thuật pháp tràn ngập dơ bản ngăn cách thiên địa, trong điện Thành Hoàng không thể biết được chuyện đã xảy ra bên ngoài, trong mắt hắn, ba con đại yêu cùng ma đạo cự phách đi rồi, đối phương không biết huyền cơ chân chính nơi đây, sẽ không lưu lại chiến lực quan trọng. Cho nên điều duy nhất thiếu niên đeo hộp khiến cho Thành Hoàng gia cảm tháy bát ngờ, là hắn đã phá vỡ trận pháp như thế nào, chẳng lẽ là đệ tử tông môn của một vị tinh thông kỷ môn độn giáp cùng tiên gia trận pháp?
Chẳng qua mặc kệ như thế nào, giang sơn xã tắc Thải Y quốc, sinh tử hơn mười vạn dân chúng trong thành Yên Chi quận trong thành, đều tương liên mật thiết với món đồ trong tòa Thành Hoàng các này, không chấp nhận được có chút sơ sây.
Tượng thần khổng lồ một cước trùng trùng bước khỏi thần đài, một cước dẫm lên chỗ cách người Trần Bình An một trượng, đạp cho nền lát đá xanh vỡ vụn không thôi, xoay người đưa tay,"Mau giao quan án rat"
Trần Bình An không chút động đậy, hỏi: "Người khác giúp ngươi, nói tiếng cảm ơn rất khó sao?"
Tượng thần rõ ràng sửng sốt, nghẹn nửa ngày, thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Là bản quan quá mức nóng vội, làm không đúng, việc này quả thật là phải cảm ơn ngươi."
Trần Bình An lấy hộp gỗ màu xanh ra,"Quan án tinh thiết nóng chảy, cùng bùn đất tượng thần quan văn hóa thành nhát thể, nhưng mà lộ ra hộp gỗ nhỏ này. Không biết có phải món đồ ngươi muốn hay không?”
Thần tượng chậm rãi gật gật đầu.
Trần Bình An quăng hộp gỗ lên cao, tượng thần Thành Hoàng gia đưa tay tiếp được, mỉm cười nói: "Đúng là vật ấy."
Trần Bình An xoay người bước đi, cô gái vội vàng đuôi kịp.
Phía sau tiếng gió chợt gào thét mà đến, Trần Bình An trong lòng biết không ồn, nháy mắt vận chuyên khí cơ, chân khí như hỏa long, một mạch lưu chuyển đường xá mấy trăm dặm, trải qua từng tòa từng tòa khí phủ khiếu huyệt.
Cô gái mới vừa đi đến gần cửa ngây ra như phỗng.
Quay đầu, chỉ thấy một đùi của tượng thần Thành hoàng gia đang hung hăng dẫm lên lưng vị kiếm tiên đeo hộp kia, thiếu niên bị đè cong thắt lưng, hầu như sắp quỳ xuống, cường chống một hơi mới không bị một cước của tượng thần cao ba trượng dẫm bẹp xuống mặt đắt.
Trần Bình An vẻ mặt đỏ lên, run giọng nói: "Cô đi trước đi!"
Cô gái không dám có gì do dự, chạy nhanh rời khỏi ngạch cửa, dừng lại ở quảng trường, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía tượng thần, quanh quân một luồng khói đặc tối đen như mực, thất khiếu trên phần mặt của thần tượng lồi ra lõm vào, mà hai mắt cũng biến thành màu ám kim biến hoá kỳ lạ.
Cô gái kinh hãi thét to: "Cần thận, Thành Hoàng gia nhập mail”
Trần Bình An hai đầu gối khẽ khụy xuống, cắn răng cong thắt lưng, trên lưng là bàn chân to lớn tượng thần không ngừng tăng thêm lực đạo, hắn từng chút một đứng thẳng thắt lưng, đưa tay nhanh chóng vỗ hồ lô dưỡng kiếm, đồng thời trong tay áo trượt ra hai Bảo Tháp Trấn Yêu phù tài chất màu vàng, lần lượt kẹp ở giữa ngón tay, trong lúc cúi đầu vô tình nhìn thấy giầy rơm trên đôi chân mình, Trần Bình An nhát thời cảm thấy thật sự là thống khoái, lần này xuống núi đi lại nhân gian thật sự là phần khích, cười to nói: "Mùng Một, Mười Lăm, theo ta trừ mai”
Trong lúc Trần Bình An đi Thành Hoàng các tìm hiểu thực hư, Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong phải đi quận thủ phủ, hai người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vấp phải trở ngại.
Chưa từng nghĩ rằng khi con trai Lưu Cao Hoa dẫn vào, Lưu quận thủ vẻ mặt ưu tư nhanh chóng tiếp kiến hán tử râu quai nón cùng đạo sĩ trẻ tuổi ngay tại phòng khách, chẳng những không hạ lệnh đuổi khách, thậm chí không yêu cầu Từ Viễn Hà lộ ra mấy đường đao pháp khí phách, cũng không để cho Trương Sơn Phong khống chế kiếm gỗ đào bay loạn khắp sân, sau khi nghe hai người bọn họ mật báo, hơi chút do dự rồi để hai người bọn họ đi theo mình tới hướng chính sảnh, hai người chấn động, trong chính sảnh có bảy tám người đang ngồi, còn có võ nhân mặc giáp ấn đao mà ngồi, cũng có quan văn lớn tuổi đang chỉ trỏ phong thuỷ đồ quận thành, còn có mấy nam nữ tinh thần no đủ, khí độ phong mậu, vừa nhìn là biết người trong tu hành, nếu không có ý che dấu khí tượng cùng hô hấp, chắc hẳn đều là Luyện khí sĩ tam cảnh tứ cảnh.
Lưu thái thú đại khái giới thiệu một vòng, đa phần là cao nhân thế ngoại bản địa Yên Chi quận, cũng có người ngoại hương nghe thấy chạy tới, tương tự như bọn Từ Viễn Hà vậy.
Từ Viễn Hà chú tâm quan sát một vị hán tử bộ dáng tầm thường, khí thế trầm ỗn, hẳn là vị cao thủ không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất nhiên lôi đình vạn quân.
Trương Sơn Phong lại nhìn "Sùng Diệu đạo nhân" máy lần, lão đạo nhân đang khoan thai uống trà, phía sau có hai lực sĩ thanh đồng thân cao một trượng đang đứng, Lực sĩ" là dấu hiệu riêng một ngọn cờ của Đạo gia phù lục phái, đa phần không có linh trí, chỉ biết nghe theo một ít chỉ lệnh đơn giản nhất của chủ nhân, tỷ như giết địch. Lực sĩ thanh đồng phẩm tướng cao, chiến lực có thể so sánh với võ phu tam cảnh, không thể khinh thường, tuyệt đối không thể coi là con rối thô kệch ngu xuẩn.
Lưu thái thú trước tiên đại khái nói qua một lượt tình thế hiện tại với Từ Viễn Hà Trương Sơn Phong, sau đó có chút cảm khái, ôm quyền chân thành nói: "Cảm tạ các vị nghĩa sĩ tương trợ, nếu có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này, Yên Chỉ quận nhất định vì các vị lập bia, viết vào Địa phương chí."
Hầu như toàn bộ mọi người đang ngồi đều đứng lên hoàn lễ, nói vài lời khách sáo nghĩa bất dung từ.
Lưu thái thú đi đến bên cạnh bàn, bên trên đặt hai tấm bản đồ, một tám là tình thế đồ quận thành, một tám là sáu quận đồ tính cả Yên Chi quận của Thải Y quốc, Lưu Thái Thú đưa tay chỉ chỉ Yên Chi quận cùng một quận lân cận,"Mới vừa rồi nhận được một tin tức tốt, Mã tướng quân cùng lão thần tiên ở đầu tường bên kia tự mình quan sát, sáu trăm tinh ky đã rời khỏi nơi trú quân, hoả tốc xuất phát về hướng quận thành chúng ta, muộn nhất giờ tuất hôm nay sẽ có thể vào thành đợi mệnh, hai ngàn bộ tốt hẳn là sau giờ tý mới có thể tới ngoài thành."
Lưu thái thú là lần đầu tiên xử lý sự cố loại này, căng thẳng đến độ cổ họng mắt đều có hơi nước, cộng thêm trước đó bôn ba nơi này, cả ngày đều lo lắng đề phòng, lúc này khi nói chuyện tiếng nói khàn khàn, nhanh chóng tiếp nhận một chén trà nóng lão nhân phụ tá đưa tới.
Lão nhân phụ tá ở quận thủ phủ bày mưu tính kế nhiều năm, thay thế Lưu thái thú đứng ở bên cạnh bàn, chỉ vào từng chỗ từng chỗ,"Đông bắc Thành Hoàng các, Tú Hoa hạng chính bắc thành, cầu Mã Đầu phía nam, Thùy Đồng tháp phía tây, Triệu phủ ở vùng đất trung gian, trước mắt phát hiện sáu địa phương này đều có cổ quái, Thành Hoàng các đã khẩn cấp đóng cửa, hai vị tiên sư lẻn vào trong đó, đến nay chưa đi ra. Tú Hoa hạng có sáu người chết bất đắc kỳ tử, địa phương dân chúng ba mươi hai hộ dân, toàn bộ đều đã dời đi. Phía dưới cầu Mã Đầu xuất hiện thủy yêu ăn thịt người, không biết hiện tại có dọc theo nước sông lẻn đến thành khác hay không, tương đối khó giải quyết. Thùy Đồng tháp vốn dùng để cảnh báo cùng tiên gia trên núi, hôm nay đã sập, lão nhân trông coi bảo tháp cũng chết bát đắc kỳ tử, về phần Triệu phủ cao thấp hơn mười người phát điên, phát tác khó hiểu, giống như ôn dịch vậy, đến ngay cả nha dịch đi vào xem xét tình huống, đều phát điên hai người, thế cho nên chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận