Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1572 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (5)



Chương 1572 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (5)




Trịnh Đại Phong ngồi nghiêm chỉnh: “Là đệ tử làm sư phụ thất vọng rồi.”
Những lời nói tiếp theo của Dương lão đầu đã trở lại vẻ chanh chua như trước: “Không ôm hi vọng, sao thất vọng được.”
Tám chữ thôi.
Đây mới là dáng vẻ đối thoại thông trường giống như trước khi Trịnh Đại Phong rời đi lúc trước.
Trịnh Đại Phong không cảm thấy uất ức, còn thấy rất vui vẻ, cộng thêm tám chữ này, hôm nay sư phụ đã nói ba mươi chữ rồi, sau này có gặp được Lý Nhị thì nhất định phải nói khoác vài câu với hắn mới được!
Dương lão đầu đưa tay phất phất, là tẩu thuốc mà Trịnh Đại Phong đã âm thầm vứt đi ngoài trấn nhỏ. Trịnh Đại Phong cầm vào trong tay, phát hiện ngay cả mùi thuốc lá cũng đều là giả.
Dương lão đầu nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, những người khác đáng bị Thôi Sàm lừa như vậy sao?”
Trịnh Đại Phong thở dài, hai ngón tay chà xát vào nhau một chút mồi thuốc lá lên, chút năng lực này hắn vẫn có.
Dương lão đầu nói: “Nếu như Trần Bình An không bị đánh nát sứ bản mệnh thì tư chất vốn là địa tiên, không tốt cũng không xấu, chỉ không được xem là hàng đầu thôi, bây giờ bản tâm của Trần Bình An đã vỡ nát, tương lai Luyện Khí sĩ bị cắt đứt, nhưng con đường võ đạo có thể đi được, nếu kém nhất, khi hắn đã hoàn toàn nản lòng thoái chí rồi trở lại Lạc Phách sơn, làm một phú ông thất tha thất thểu sống qua ngày cũng được mà?”
Sư đồ hai người đều đang hít khói nhả sương, Trịnh Đại Phong đột nhiên nói: “Như vậy không được.”
Dương lão đầu cười khẩy nói: “Ồ?”
Trịnh Đại Phong ngẩng đầu, lấy chút dũng khí nói: “Hắn là Trần Bình An đó!”
Dương lão đầu gõ gõ tẩu thuốc lên bậc thang, thuận miệng nói: “Sở dĩ chọn trúng Trần Bình An, nguyên nhân thật sự là vì một câu nói của Tề Tĩnh Xuân đã làm lay động đến vị kia, hắn chọn đánh cược một phen, ngươi cho rằng là do tư chất, tính cách, thiên phú hay hoàn cảnh của Trần Bình An à?”
Trịnh Đại Phong đáp lại gay gắt: “Tề Tĩnh Xuân, có thể lựa chọn Mã Khổ Huyền hay là Trường Mi của Tạ gia đi thuyết phục vị tồn tại kia sao? Ta thấy Tề Tĩnh Xuân cũng ngại nói ra mấy câu như vậy! Cho nên dựa theo học thuyết của Trần Bình An muốn biết kết quả như thế nào thì cần phải thúc đẩy từng bước, tất nhiên là câu nói kia của Tề Tĩnh Xuân cũng rất quan trọng, nhưng chẳng lẽ có thể xem nhẹ tư chất, tính cách, thiên phú và hoàng cảnh của Trần Bình An hay sao? Bước ra ngoài ta mới biết thêm càng nhiều thứ, thế giới bên ngoài còn thờ phụng tin tưởng vào khổ nạn thế gian nhiều hơn cả dân chúng trong trấn nhỏ, chỉ cần người nào đó được đền đáp vậy sẽ không còn phải khổ cực nữa, còn những người thân phải chịu dày vò mãi trong sự cực khổ, những người lòng dạ thất thường vốn dĩ đã chẳng bằng một cảnh giới, một món pháp bảo, một thanh phi kiếm hay một phần cơ duyên trong mắt bọn họ.”
Dương lão đầu cười cười, ánh mắt lạnh như băng: “Những người ngu xuẩn kia cũng xứng được ngươi nói tới sao? Một bầy kiến hôi tranh đoạt chút vụn thức ăn thừa, sao ngươi nói chuyện với bọn họ được? Bò ra đất nói chuyện với bọn họ sao? Xem ra lần đi ra ngoài này của ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi.”
Trịnh Đại Phong cười cợt đùa bỡn, nhanh chóng nói lãng sang chuyện khác: “Sư phụ đặt cược chỗ Trần Bình An cũng nhiều đó, không lo mất cả chì lẫn chài hay sao?”
Dương lão đầu lắc đầu nói: “Do mắt mình kém, buôn bán bị lỗ cũng đâu thể oán trời trách đất.”
Trịnh Đại Phong thở dài.
Bản thân đã hết lòng quan tâm giúp đỡ lại cứ cằn nhằn chuyện Trần Bình An thì không chừng chuyện sẽ trở nên phản tác dụng.
Dương lão đầu liếc mắt nhìn người đàn ông đang suy nghĩ đến có hơi thất thần, dùng một câu chỉ ra hết tất cả: “Tất cả những mong muốn, những gì mà Thôi Sàm âm thầm học được đều tạo ra vài thứ tốt khiến ta nhận được một món hời lớn. Điểm quan trọng mà trước kia vắt hết sức lực ra suy nghĩ hết chín ngàn năm cũng không thể nào phá vỡ, suy nghĩ thì nhiều mà hiệu quả lại quá nhỏ, vậy còn không bằng đi tám chuyện với Thôi Sàm đôi câu còn được nhiều hơn, phần thu hoạch ngoài dự liệu này ta nên cho Thôi Sàm vậy.”
“Cho nên cho dù có đặt cược chỗ Trần Bình An ít thứ, thôi phải bồi thường nhiều đi chăng nữa thì cũng chẳng đáng gì mấy.”
Trịnh Đại Phong hỏi: “Sư phụ, con rất tò mò, người thu nhiều đệ tử như vậy, trong đó có ai làm cho người đặc biệt vui vẻ hay là đau lòng không? Ví dụ như sư huynh Lý Nhị có hi vọng chen thân thập cảnh "Thần Đáo", sư phụ có tương đối hài lòng hay không?”
Dương lão đầu lắc đầu nói: “Không có.”
Trịnh Đại Phong dùng tay chỉ về phía mình, cười hì hì: “Con thì sao? Đệ tử đã thảm đến nước này, người có đau lòng chút nào không?”
Trong mắt Dương lão đầu chỉ có vẻ giễu cợt.
Trịnh Đại Phong nhìn sư phụ với ánh mắt ai oán: “Sư phụ, mặc dù đã chuẩn bị từ lâu, cũng đã biết trước đáp án nhưng đồ đệ vẫn có chút đau lòng đó.”
Dương lão đầu cười cười cũng lười nói chuyện tầm phào với tên đệ tử này, đột nhiên lên tiếng: “Vì cuộc sống, sau này vì muốn được sống cuộc sống tốt hơn thì đều phải tranh đoạt với thế nhân, trẻ nhỏ vô tri, nhiệt huyết thiếu niên, thất phu dũng mãnh, giang hồ hiệp nghĩa, thư sinh khí phách, tướng quân trung liệt, canh bạc kiêu hùng, những thứ này có thể tiếp tục tiến về phía trước, không thẹn với lương tâm, nhưng có người hết lần này đến lần khác cứ có muốn luẩn quẩn trong đó, ngươi làm sao có thể tự mở ra nút thắt trong lòng mình?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận