Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1582 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (5)



Chương 1582 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (5)




Thôi Sàm cười nói: “Thật ra ta chỉ nói một nửa với lão thần quân, chính là sức mạnh được ẩn giấu sâu trong bản tính con người, là cái mà đời sau giải thích là "đồng cảm, đồng tình, lòng trắc ẩn", chính nó có thể làm cho người ta từng người một mặc kệ năng lực cá thể mạnh đến mức nào, tiền đồ tương lai tươi sáng ra sao, cũng đều có thểlàm ra những chuyện ngu xuẩn mà những thần chỉ cao cao tại thượng, hờ hững vô tình, không chút tì vết không thể tưởng tượng được, như chịu chết thay kẻ khác, vì sự sướng vui buồn giận của người khác mà sướng vui buồn giận, sẽ chấp nhận thịt nát xương tan vì một người rõ ràng mới quen biết chẳng được bao lâu, một ngọn lửa nhỏ xíu của lòng người cũng sẽ biến thành hào quang chói mắt, sẽ lớn tiếng đi chịu chết, tình nguyện dùng thi thể của mình để giúp người đời sau leo lên được một bước cao hơn, leo đến đỉnh núi đó, đến quỳnh lâu ngọc vũ mà chỉ đứng trên đỉnh núi mới nhìn thấy được, rồi hủy diệt chúng nó! Đập nát đám thần chỉ chỉ ngồi nhìn ngắm nhân gian, xem khí vận nhân tóc như đồ ăn hương hỏa!”
Thôi Sàm lại cười: “Thế nhưng mà, đây chỉ là một nửa. Một nửa khác của bản tính con người chính là một người trời sinh đã biết vì sống sót mà không từ thủ đoạn, mặc kệ "ta" hèn mọn cỡ nào cũng đều là có một không hai trên thế giới, cho nên vô số kể "ta" đều muốn sống sót, sống lâu thật lâu, sống càng lúc càng tốt. Thật ra chúng ta không biết. bản thân chúng ta đã có bản năng được thần chỉ nuôi dưỡng để đi tranh giành cướp đoạt, nếu như đã chỉ có duy nhất "một" mình ta, vậy thì phải đi tranh với người khác thôi, để bản thân trở nên càng lớn hơn, mạnh hơn, khát vọng kiểu này vốn không có điểm dừng.”
Thôi Sàm đưa tay ra, lần lượt chỉ vào hai điểm là Trần Bình An và chiếc xe ngựa kia: “Có lẽ Cố Xán vẫn chưa hiểu sự khó xử của Trần Bình An, giống như năm đó chưa chắc Trần Bình An đã hiểu được suy nghĩ của Tề Tĩnh Xuân.”
Thôi Sàm thu tay lại, cười hỏi: “Vậy ngươi đoán xem, trong lần che dù cho Trần Bình An, hai người đi trên con phố ngoài tiệm thuốc Dương gia, vì sao Tề Tĩnh Xuân nói Trần Bình An sau này không cần áy náy không, ta cảm thấy có một chuyện đáng suy ngẫm, phải chăng bây giờ thiếu niên ngõ Nê Bình đã đoán được bản thân chính là quân cờ mấu chốt hại chết Tề Tĩnh Xuân hay không?”
Thôi Sàm quay đầu đi, cười lắc đầu.
Thôi Đông Sơn đã ngăn cách tất cả mọi cảm nhận thần thức.
Thôi Sàm tiếp tục quan sát hai bức họa: “Lão tú tài, nếu như ngươi nhìn thấy những thứ này, ngươi sẽ nói gì đây? Ừ, là vuốt râu nói một câu không tốt lắm đúng không.”
Thôi Sàm đột nhiên cười nhạo nói: “Một Đồng Diệp châu to như vậy, thế mà chỉ có một Tuân Uyên không bị mù, đúng là không thể tưởng tượng được.”
Thôi Đông Sơn đứng thẳng bên kia, giống như người chết.
Thôi Sàm quay đầu: “Cuối cùng ngươi đã viết gì trong cẩm nang kia? Đây là chỗ duy nhất mà ta tò mò, đừng giả chết nữa, ta biết dù ngươi phong bế cầu trường sinh nhưng vẫn còn đoán được suy nghĩ của ta, Thôi Đông Sơn ngươi vẫn có đủ sự thông minh đó.”
Thôi Đông Sơn không nhúc nhích, giả chết đến cùng.
...
Ngay trên con đường ở con phố sầm uất của Trì Thủy thành, ngay ở một nơi không nên xảy ra chuyện thích sát nhất, đã xuất hiện một trận vây giết kinh thiên động địa.
Một vị kiếm tu bát cảnh của vương triều Chu Huỳnh, một vị võ phu bát cảnh Viễn Du cảnh và một vị trận sư Kim Đan cảnh đã bố trí xong trận pháp.
Sắp xếp không còn chỗ trống.
Thế nhưng kết quả lại làm cho đám khán giả rất thất vọng.
Thứ nhất, lần ám sát này quá là đột nhiên, thứ hai, kết cục xuất hiện quá nhanh.
Chiếc xe ngựa thứ hai nổ tung tứ tán, hai vị "khai khâm tiểu nương" đầu đội mũ xuất hiện.
Phi kiếm bản mệnh đâm xuyên qua tim kiếm tu bát cảnh, một quyền đấm chết vị võ phu Viễn Du cảnh đang nhào tới, tay còn nắm chặt trái tim nàng vừa moi ra từ lòng ngực người kia, há to mồm ra nuốt vào luôn, sau đó lại đuổi theo vị kiếm tu kia đánh một quyền vào sau lưng, cứng rắn đánh rách Kim Ô giáp sau đó lại ra một trảo, lại móc trái tim ra một lần nữa, đạp gió lơ lửng trên không trung nhìn cỗ thi thể kia rơi xuống đất, tùy ý để Nguyên Anh bản mệnh của tu sĩ mang theo viên Kim Đan trốn đi xa.
Đây là chuyện mà chủ nhân đã nói với nàng trước đó, giết hết một lượt thì sau này không còn đồ chơi nữa.
Mà vị "khai khâm tiểu nương" này chính là Tiểu Nê Thu.
Đã lặng lẽ trở thành Nguyên Anh cảnh.
Giống loài giao long thuộc Nguyên Anh cảnh, chiến lược tương đương với võ phu bát cảnh cộng thêm một tu sĩ Nguyên Anh.
Huống chi nó không những là giống loài chi giao long thôi, nó còn là một trong những hậu nhân cuối cùng còn sót lại của năm vị chân long.
Nó trở lại bên cạnh chiếc xe ngựa thứ nhất, còn đang chầm chậm nhấm nuốt hương vị trái tim của kiếm tu bát cảnh kia, có thể xưng là siêu ngon, ở Thư Giản hồ thì khó nhấm nháp được món ăn ngon như vậy lắm.
Cố Xán mặc áo bào màu xanh đen nhảy xuống xe ngựa, Lữ Thải Tang đi sát theo phía sau.
Cố Xán đi đến bên cạnh nó, duỗi ngón tay ra lau khóe môi giúp nó, nói với vẻ oán giận: “Tiểu Nê Thu, nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép ăn với cái tướng ăn khó coi như vậy! Về sau còn muốn ăn cơm cùng bàn với mẫu thân nữa hay không?”
Nó ngại ngùng cười một tiếng quay đầu đi, hơi thẹn thùng.
Cảnh tượng này làm cho Lữ Thải Tang nhìn thấy không rét mà run.
Cố Xán nghênh ngang đi đến trước người vị trận sư Kim Đan đang đứng bên đường không dám động đậy chút nào kia, dòng người xung quanh vị địa tiên kia vốn đã tản đi như thủy triều.
Đây không phải vì tâm trí trận sư không đủ cứng cỏi bị dọa đến nổi không nhấc chân nổi.
Mà do cô đang bị con nghiệt súc kia đuổi theo, chỉ cần dám động sẽ bị giết chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận