Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1246: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1246: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1246: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1246: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (5)
Bùi Tiền kinh ngạc nói: “Trịnh Đại Phong, ngươi có thể xuống giường đi lại được rồi? Nhưng đừng cậy mạnh, nếu bị ngã, lại phải về nằm mười bữa nửa tháng."
Trịnh Đại Phong tức giận cười nói: "Bà cô nhỏ của ta ơi, xin ngươi nói tốt vài câu với ta được không!"
Bùi Tiền trợn mắt nói: "Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú."
Trần Bình An sau khi gật đầu chào Trịnh Đại Phong, thì quay về ngồi trên băng ghé. Bùi Tiền chân chó cầm chút hạt dưa đem qua đó, một lớn một nhỏ ngồi ở trên băng ghế, nó mở ra bàn tay nhỏ đựng đầy hạt dưa, đặt mãi ở trước người Trần Bình An.
Trịnh Đại Phong đi cực chậm, bước chân cũng nhỏ, tản bộ ngay tại dưới mái hiên nhà chính bên kia, tuyệt đối không phải hành động theo cảm tình, gắng gượng rời giường.
Chỉ là hán tử này, lưng luôn còng.
Mọi người đều vờ như không thấy cảnh tượng này, việc ai người ấy làm. Lô Bach Tương cầm bàn cờ hộp cờ đi tìm Tùy Hữu Biên chơi cờ. Chu Liễm giở sách ra đọc, Ngụy Tiện ngủ. Bùi Tiền và Trần Bình An cắn hạt dưa.
Đã có chút hương vị tết nơi cửa hiệu thuốc nhỏ này rồi.
Có một ngày vào giữa trưa, hiệu thuốc Khôi Trần đón tiếp một vị khách khác ngoài tỷ đệ Phạm Tuấn Mậu Phạm Nhi.
Là khách nhân thật sự.
Là ông lão khẩu âm nơi khác tới hiệu thuốc mua không ít dược liệu, chỉ có điều lão cũng thầm oán giá nơi này hơi đắt một chút. Âm thần họ Triệu chỉ có thể lấy tiếng lòng âm thầm ra hiệu với Trần Bình An, hắn chỉ có thể nhìn ra người này là tu vi Long Môn cảnh tương đối kiên cường.
Trần Bình An vẫn là tâm cảnh bình thản, ngay cả Phi Thăng cảnh Đỗ Mậu cũng từng giao thủ, tốt xấu xem như từng thấy sóng to gió lớn, hắn vẫn phải có khả năng trấn định chứ.
Kiếm Linh thuật lại một vài lời nói của Văn Thánh lão gia, khiến Trần Bình An nghĩ thông suốt một số chuyện.
Thật ra trên thế gian luôn tồn tại đạo lý, có người nhặt lấy, nâng niu như khuôn mẫu chuẩn mực, coi là trân bảo, có người khinh thường, thậm chí còn có người sẽ đạp cho mấy cái.
Cái này không phải đạo lý không đúng, không tốt.
Mà là lòng người có vấn đề.
Kiếm Linh đặc biệt nói nhiều thêm vài câu về vị nho sĩ thất tuần tọa trấn màn trời bắc bộ Đòng Diệp Châu kia, nói y có kết cục không được coi là quá tốt, dựa theo cách nói của lão tú tài, có thể phải mất đi tư cách ăn thịt đầu heo nguội.
Trần Bình An sau khi suy ngẫm không khỏi cảm khái đại đạo chi tranh phức tạp.
Ngay cả Văn Thánh cũng không thể không thừa nhận "hiền nhân" "đạo đức văn chương làm tốt, một bụng học vấn không kém" nơi văn miếu thờ tự thì sẽ không gây ra những hành động "vô lý vô lễ" như thế?
Nhưng nói ởi thì phải nói lại, vị đứng trong hàng ngũ văn miếu thất thập nhị hiền này, đạo lý cùng học vấn của hắn, đối với Hạo Nhiên Thiên Hạ chẳng lẽ không có công lao giáo hóa sao?
Tất nhiên là có, hơn nữa có thê khẳng định là không hề nhỏ.
Như vậy có phải nên nói, hắn vì cái gọi là "nghiệp lớn thiên thu. văn vân van năm". cho nên lần này nhằm vào Trần Bình An hay không, hay hắn nhất định đã đi lầm bước trên đại đạo? Đi không đủ cao không đủ xa?
Cũng không phải.
Mấy ngày nay Trần Bình An ngày nào cũng suy ngẫm về những "đạo lý lớn” mà trước kia hắn không máy để ý tới, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Trong hiệu thuốc lúc này, ông lão tới từ nơi khác kia là kẻ ưa nói chuyện, vừa chọn lựa dược liệu vừa nói chuyện phiếm với vị "chưởng quây" Trần Bình An này.
Lúc trả tiền, lão nhân mặc trang phục phú ông cười nói: "Tiêu chưởng quầy, có muốn nghe người từng trải như ta khuyên một câu hay không?”
Âm thần họ Triệu ẩn nấp trong chỗ tối căng thẳng.
Trần Bình An cười nói: "Lão tiên sinh cứ việc nói."
Lão nhân nhìn quanh, trịnh trọng nói: "Rượu thơm không sợ ngõ sâu, có đúng hay không, muốn làm ăn tốt, phải có tiểu cô nương trẻ tuổi đẹp mắt miệng lưỡi ngọt ngào đến giúp một tay!"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Thôi, làm ăn kém chút cũng không sao đủ sống là được rồi."
Lão nhân cười nói: "Tuổi còn nhỏ, đã như ông cụ non vậy, không tốt."
Trần Bình An cười không nói gì nữa.
Lão nhân cảm khái nói: "Ta là người nơi khác tới, nghe giọng nói là nhận ra, nhưng sự việc nơi Lão Long thành lớn như vậy, ta cũng có nghe nói một ít, lúc này mới đến cửa hàng, chuyện này không có gì phải giấu diềm, ngươi không ngốc ta không ngốc, lúc này dám chấp nhận rủi ro đi tới nơi này sẽ không có dân bản địa Lão Long thành nào dám, chỉ có ta, loại người... thế ngoại cao nhân, đúng không?”
Trần Bình An dở khóc dở cười, Lão tiên sinh là người phóng khoáng.”
Lão nhân đưa tay chỉ chỉ hướng góc phó,"Hiện nay ta ở trong khách trọ cách nơi này không xa, yên tâm, ta không phải kẻ bụng dạ khó lường gì..."
Lão đột nhiên tiết ra tu vi Kim Đan cảnh, cười hỏi: "Có thê nễ mặt ta là Kim Đan Địa tiên, bán cho ta rẻ hơn một chút hay không?”
Âm thần họ Triệu trong ngõ nhỏ lại như đang đối mặt đại địch.
Thật sự là liên quan đến chuyện thần hồn nát thần tính, phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh. (1) (1) gió thổi hạc kêu, cây cỏ đều là quân binh; coi tiếng gió, tiếng hạc kêu, cây, cỏ đều là quân địch truy đuổi, hình dung người trong lúc kinh hoàng, hoảng loạn nghi thần nghi quỷ. Không liên quan tới Kim Đan hay là Nguyên Anh.
Kết quả lão nhân làm trò như vậy, âm thần họ Triệu cũng muốn mở mồm ra mắng chửi.
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không được đâu, buôn bán không nói nhân tình, nếu lão tiên sinh nói muốn nói chuyện phiếm giải buồn, ta và hiệu thuốc đều hoan nghênh."
Lão nhân mang theo bao lớn bao nhỏ dược liêu. liếc Trần Bình An, than thở: "Ngươi cũng không phải nữ tử xinh xắn gì, có gì đáng đề tán gẫu."
Tùy Hữu Biên đứng ở phía sau màn trúc, sau khi lão nhân tỏa ra khí thế cảnh giới Kim đan, tuy chỉ có trong nháy mắt, Tùy Hữu Biên vẫn hỏa tốc chạy tới, nhưng thấy Trần Bình An đang cùng người ta "cò kè mặc cả", cô thấy hơi tức tối.
Lão nhân sau khi nhìn thấy sơ qua dung mạo của Tùy Hữu Biên, lập tức quay đầu trầm giọng nói với Trần Bình An: "Thật ra ta là nhà buôn dược liệu, sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến hiệu thuốc, nhớ mở cửa sớm, đóng cửa muộn một chút!"
Trần Bình An cười gật đầu nhận lời.
Lúc lão nhân rời khỏi hiệu thuốc, bước chân đi đường như đang nhảy nhót, làm gì mà vui vậy?
Tùy Hữu Biên đã quay về lại, Ngụy Tiện và Chu Liễm cũng rời đi, chỉ có Lô Bạch Tượng ởi đến quầy bên này, tò mò dò hỏi: "Chỉ là Kim Đan cảnh thôi sao?"
Âm thần họ Triệu sau khi hiện thân thì nói: "Trừ phi là Tiên Nhân cảnh, nếu không thì thật sự là Kim Đan cảnh."
Lô Bạch Tượng cười khổ nói: "Một Đồng Diệp Châu lớn như vậy, có mấy tên Tiên Nhân cảnh?"
Buổi chiều, lão nhân lại lon ton đến đây, mua một đống dược liệu, khiến hiệu thuốc Khôi Trần kiếm được hơn hai mươi lượng bạc.
Lúc ra về, lão nhân còn nhìn về phía sau màn trúc.
Trên bàn cơm Trần Bình An đưa ra kết luận: "Vị lão tiên sinh này, nhất định sẽ thích tám chuyện với Trịnh Đại Phong và Chu Liễm."
Chu Liễm bẻ tay nói: "Lão gia, nếu sáng mai gã đó còn tới, ta sẽ đi thăm dò nội tình. Lão gia yên một trăm cái tâm, có phải đồng đạo hay không, lão nô tùy tiện tán gẫu vài câu sẽ có thể nhận ra được."
Trần Bình An nhắc nhở: "Nhớ phải biết điều chình hỏa hậu, đừng chuốc thêm phiền phức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận