Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1256: Tụ Tán (6)

Chương 1256: Tụ Tán (6)Chương 1256: Tụ Tán (6)
Chương 1256: Tụ Tán (6)
Sâu thẳm trong lòng mọi người, trừ mong chờ lão tổ trung hưng Phi Thăng cảnh có thể hiện thân giết địch, phần nhiều hơn vẫn là dao động bắt định, tông môn nhà mình rốt cuộc đã ra ngoài gây nên chuyện gì chọc tới vị kiếm tiên khí thế ép người lại không lạm sát này, mới có thể ép lão tổ tông ở trong Ngô Đồng tiểu động thiên đóng cửa từ chối tiếp khách, từ khi nào Đồng Diệp tông chúng ta lưu lạc đến tình trạng như vậy? Ở trên địa bàn nhà mình, chẳng lẽ không thể không cần nói đạo lý? Ngay cả sở trường dùng sức mạnh chèn ép người khác cũng không làm được?
Khương Thượng Chân thật ra vẫn chưa hoàn toàn đi xa, lão ở trên một đỉnh núi ngoài ngàn dặm, cùng uống rượu ngon với một vị lão kiếm tu Nguyên Anh có quan hệ tốt. Người sau lắc đầu cười nói: "Cột sống Đồng Diệp tông xem như suy sụp hơn phân nửa rồi." Khương Thượng Chân tựa như không phải gia chủ Khương thị Ngọc Khuê Tông, mà là cung phụng của Đồng Diệp tông, cười khà khà nói: "Đừng nói như vậy, Đỗ Mậu tốt xấu gì cũng là Phi Thăng cảnh, chỉ cần dẹp yên vị đại kiếm tiên này, còn có một tia sinh cơ, nói không chừng trong họa có phúc, thanh thế tăng vọt...”
Khương Thượng Chân bỗng cười to,"Dẹp yên cái rắm, lão rùa đen Đỗ Mậu này xem như xui xẻo tám đời, lão tông chủ nhà chúng ta truyền tin cho ta, nói Đỗ Mậu tới số rồi, ở bên Lão Long thành kia tiên binh bản mạng Thôn Kiếm Chu hình như bị người ta đánh nổ, dương thần thân ngoại thân cũng thành thân thể tiên nhân bỏ lại rơi vào túi người khác, hôm nay chỉ là Tiên Nhân cảnh cảnh giới không hề vững chắc... Lão tử lần này xem như phát tài rồi, lão tông chủ rất vui vẻ, nói tương lai năm trăm năm tới, hoa hồng của tông môn đối với Vân Quật phúc địa lại giảm ởi một phần... Ái chà, đại kiếm tiên Tả Hữu, Trần tiểu kiếm tiên, cũng may hai lão nhân gia các ngươi không ở chỗ này, bằng không Khương Thượng Chân ta lập tức quỳ xuống, ra sức dập đầu vang năm trăm cái với hai vị đại ân nhân các ngươi, để bày tỏ lòng biết ơn và kính ý...
Khương Thượng Chân vừa cười như điên, vừa đắm bàn đá, vui sướng khi người gặp họa đến cảnh giới như hắn lúc này thật sự cũng không được mấy dịp.
Tên lão kiếm tu Nguyên Anh tóc bạc mặt hồng hào kia nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi Khương tiên sinh, Đồng Diệp tông nên ứng đối như thế nào?"
Khương Thượng Chân đưa tay lau nước mắt khóe mắt, xua tay nói: "Ngươi để ta cười một lát nữa di, ta không dừng lại được."
Lão kiếm tu bất đắc dĩ cười.
Hắn với Khương Thượng Chân và Lục Phảng, ba người là lão bằng hữu quen biết ở dưới núi từ rất sớm.
Khương Thượng Chân sau khi vắt vả thu lại ý cười,"Còn có thể như thế nào, Đỗ Mậu chỉ có thể được ăn cả ngã về không, về đạo lý chắc chắn hắn ta không nói lại được vị kiếm tiên kia, đánh nhau hả? Đánh nhưữ thế nào, chỉ trông vào mấy tên Ngọc Phác cảnh đó? Nói thì khó nghe, chỉ cần Tả Hữu quyết tâm tiêu hao đến cùng với Đồng Diệp tông, đừng nói ba bốn phần mười linh khí rung chuyển, cho Tả Hữu thêm một năm thời gian, Đồng Diệp tông cứ chờ mà xong đời đi. Đổi thành ngày xưa, cho dù một ngọn núi không có Đỗ Mậu loại Phi Thăng cảnh này, sóng gió lớn như vậy, thư viện nho gia lễ ra đã nên xuất hiện rồi, nhưng lần này. thư viên hiển nhiên sẽ không đứng ra chủ trì công bằng. Điều này có nghĩa gì? Là Đòng Diệp Châu đuối lý trước, mà Tả Hữu mặc dù xâm nhập lãnh thổ Đồng Diệp tông, trước sau chưa từng vượt qua chút nào, cứ theo lý mà làm, điều này khiến thư viện Đồng Diệp Châu, thậm chí là tòa học cung trung thổ nào đó cũng bát đắc di."
Lão kiếm tu gật đầu nói: "Đao của người đọc sách giết người sẽ không dính máu, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."
Khương Thượng Chân quay đầu nhìn Đồng Diệp tông phương bắc bên kia, cho dù xa ngàn dặm, mơ hồ có thể thấy được dấu vét để lại sơn thủy khí vận bắt đầu xuất hiện đục trong lẫn lộn. Khương Thượng Chân ngoại trừ sợ thiên hạ không loạn, còn có sợ hãi tự ngẫm lại mình cùng với cảm xúc thỏ chết cáo buồn không thể tránh được, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hắn nói: "Đỗ Mậu trừ việc chỉ thấy cái lợi trước mắt, một hơi vét sạch toàn bộ linh khí của Ngô Đồng tiểu động thiên, giúp mình mạnh mẽ phi thăng thì không có biện pháp nào khác. Chỉ cần phi thăng thành công, mặc kệ như thế nào, tốt xấu kiếm được một khoản công đức quán thân, dựa theo quy củ do Lễ Thánh ký kết, thư viên nho gia cần hỗ trơ trông chừng sơn môn Đồng Diệp tông một đoạn thời gian rất dài, đến lúc đó Tả Hữu trừ phi muốn gây hắn với toàn bộ nho gia chính thống, nếu không cũng chỉ có thể thấy có lợi rồi thì thu tay lại."
Khương Thượng Chân chắp hai tay, giơ cao hơn đỉnh đầu, nhắm mắt cầu nguyện: "Kiếm tiên Tả Hữu, Tả đại gia, cầu lão nhân gia ngươi không ngừng cố gắng, nhất định phải giết chét lão Đỗ rùa đen kial"
Lão kiếm tu Nguyên Anh vuốt râu cười, Đỗ Mậu không phải ngươi thích đối địch kiếm tu thế gian nhất sao? Thích nhất là chà đạp các kiếm tu bất hạnh rơi vào tay ngươi sao? Bây giờ thế nào rồi? Có bản lĩnh thì thử thò đầu ra khỏi mai rùa thử xem?2
Ngày hôm nay, giữa trời chiều ba mươi Tết, tòa Ngô Đồng tiểu động thiên bị Đồng Diệp tông nắm giữ vô số năm kia, đầu tiên là ở đỉnh núi tổ sư hiện ra một bộ phận chân thân, cảnh tượng rực rỡ như ảo ảnh, sau đó bắt đầu phiêu tán bất định, cuối cùng nỗ tung vỡ vụn, mảnh vỡ động thiên hóa thành từng ngôi sao băng tỏa đi các nơi của Hạo Nhiên Thiên Hạ, có một số tiêu vong ngay, có một số phá vỡ hư không, không biết tung tích. Sau đó là thân thể Đỗ Mậu ở đỉnh núi dần dần theo gió trôi đỉ.
Chỉ có âm thần biến thành một kim thân pháp tướng, sau khi hấp thu tuyệt đại đa số linh khí của Ngô Đồng tiểu động thiên, trở nên vô cùng nguy nga uy nghiêm. Kim thân pháp tướng này cao mấy ngàn trượng, hai chân giẫãm hờ ở đỉnh núi tổ sư, tuy vẫn trong phạm trù kim thân pháp tướng của luyện khí sĩ, thân thể lại đã toả sáng ra lưu ly năm màu, biến ảo khó dò, pháp tướng vươn hai cánh tay, hai tay năm ngón tay mở ra, giơ ở đỉnh đầu, sau đó đột nhiên kéo ra phía ngoài, giống như xé rách một chỗ nơi màn trời của Hạo Nhiên Thiên Hạ.
Chỗ màn trời bị xé rách, thiên lôi cuồn cuộn, điện tím cuồn cuộn, đủ loại bóng người to lớn như núi chợt lóe rồi biến mắt, tia chớp như khung xương giao long kéo cái đuôi trườn ởi, có thi hài thật lớn màu vàng ngồi xếp bằng, có một cái móng vuốt khổng lồ màu đỏ tươi ý đồ xé khe hở màn trời cho rách to hơn nữa... Không có ngoại lệ, đều là dị tượng khủng bố thế gian Hạo Nhiên Thiên Hạ không thể gặp được.
Kiếm tu Tả Hữu, một tay để sau lưng, một tay cầm kiếm, đưa ngang kiếm trước người, chậm rãi bay lên.
So sánh với Đỗ Mậu vứt bỏ lại thân thể, lấy âm thần cắn nuốt linh khí gần như vô cùng vô tận của một tòa tiểu động thiên, mới tạo ra pháp tướng phi thăng năm màu lưu ly này, người cùng kiếm của Tả Hữu nhỏ như hạt cải.
Tả Hữu chậm rãi quét ngang một kiếm.
Chỉ vậy mà thôi.
Tả Hữu vẫn luôn cho rằng, đỉnh cao kiếm thuật nhân gian, chỉ ở hai kiếm, một kiếm trong số đó, là kiếm đắc ý nhất vị người đọc sách trung thổ kia, tùy tiện vung tay là bổ ra Hoàng Hà động thiên.
Một kiếm khác, vẫn luôn giữ trong vỏ kiếm của mình.
Chính là lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận