Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 680: Mây Đen Áp Thành (2)

Chương 680: Mây Đen Áp Thành (2)Chương 680: Mây Đen Áp Thành (2)
Chương 680: Mây Đen Áp Thành (2)
Lão nhân còn chưa bằng lòng như vậy mà từ bỏ, ngay cả toàn bộ phần đế của bức màu bích họa hoa văn cũng bị rút ra, thu vào trong đèn nhỏ, cô gái bị tàn phá coi như mắt đi chỗ ở đình viện, càng phát ra tiếng ai oán réo rắt thảm thiết, như khóc như than trên vách tường trống trải.
Lão nhân thu đèn lại, sau khi đứng dậy nhìn xuống nữ nhân còn sót lại rải rác trên vách tường, lại lắc lắc đầu, đau lòng không thôi, nâng tay áo lên, một chưởng trùng trùng đánh xuống, bức tường nọ nháy mắt hóa thành bột mịn.
Tiệm gạo lại mở cửa, nhưng không phải làm ăn một lần nữa, ba anh chàng trong tiệm ai nấy đi tới một nơi khác nhau trong quận thành, nhất là thời điểm thiếu niên tuấn tú kia chạy đi, nét mặt vui mừng. Lão nhân chưởng quây tiệm gạo thì dẫn theo vợ chồng hai người, đi tới một con hẻm yên lặng, phụ nhân hỏi: "Thành Hoàng các Kim Thành Hoàng đã trở thành con rối của Mễ lão ma ngươi, cho dù tu vi có phần hạ hàng, sao có khả năng đột nhiên kim thân tạc liệt? Một tòa Yên Chi quận nho nhỏ, chẳng lẽ còn ân giấu cao nhân trong ngũ cảnh?"
Mễ lão ma tâm tình không tốt, đòn sát thủ cùng bùa hộ mệnh lớn nhát, cứ như vậy biến mát khó hiểu, đổi lại là ai cũng tâm tình không tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, mở lòng bàn tay ra, vẫn là chuẩn bị mạo hiểm thử một phen thử thần thông chưởng quan sơn hà (xem núi sông nơi bàn tay), thuật pháp thượng thừa bực này, vẫn luôn được xem là trân quý của chính đạo tiên gia có thể đếm được trên đầu ngón tay, bí mật không cho người khác tháy, Mễ lão ma cũng là bởi vì duyên trùng hợp, có được một quyển bí tịch ngoại đạo không trọn vẹn, mới học được chút da lông, bởi vì bí tịch không trọn vẹn thiếu một nửa khẩu quyết vận khí, mỗi lần sử dụng, đều phải hao phí một giọt tâm đầu huyết của hắn, trả giá thật lớn, hơn nữa nơi mình quan khán rình trộm xa xa Kia, nếu có Luyện khí sĩ cảnh giới tương đương ở đó, sẽ bị phát hiện rất dễ dàng, vô cùng có khả năng theo dấu vết để lại một đường giết tới, vì thế rõ ràng một môn thần thông vô thượng, chỉ bởi vì thiếu khuyết không trọn vẹn, trở nên vô cùng yếu thế.
Tiên gia môn phiệt trên núi, sở dĩ thâm căn có đé, phụ thuộc rất nhiều ở chỗ bọn họ có được tâm pháp bí quyết lưu truyền nhiều đời, không có di chứng gì, thông qua từng thế hệ đại tổ sư gia không ngừng hoàn thiện, trở nên cho viên mãn, hơn nữa không tỳ vết không lỗ hồng, cho nên căn bản không cần hậu thế cùng cao đồ đắc ý, tự mình mò mẫn vấp phải trắc trở, có lời đồn một số tông môn bí pháp tối thượng thừa, thậm chí có thể để cho người tu tập có hi vọng tễ thân trên ngũ cảnh, mà bàng môn tả đạo thứ đẳng cũng có thể giúp dương quang đại đạo tễ thân trong ngũ cảnh.
Trái lại thế gian có bao nhiêu dã tu tán tu, vì vậy mà tâu hỏa nhập ma? Vô số kể!
Lòng bàn tay Mễ lão ma chảy ra một giọt máu tươi màu đỏ đậm, đột nhiên nổ lớn tạc liệt, huyết vụ tràn ngập, lòng bàn tay lão nhân nhanh chóng xuất hiện một cảnh tượng, chính là tòa Thành Hoàng các, lão nhân nheo mắt nhìn, thấy được vị "Lão thần tiên" kia cùng bóng người bọn thị nữ áo trắng, lão nhân khẽ lắc lòng bàn tay, cảnh tượng vốn bao quát cả tòa Thành Hoàng các, nhanh chóng trở nên chỉ còn lại có một tòa phé tích Thành Hoàng điện, bởi vậy dáng người lão thần tiên ngồi trên đất càng thêm rõ ràng.
Mễ lão ma ha ha cười nói: "Trời cũng giúp ta! Trần lão nhân không nhịn nổi, tự mình tới đây xem xét, hắn làm vậy là chui đầu vô lưới!"
Ánh mắt phụ nhân tỏa sáng, nhìn chằm chằm hình vẽ trên đèn lưu ly trong tay Lưu Ly Tiên Ông,"Đó chính là đèn lưu ly di vật tiên nhân?”
Mẽ lão ma chợt nắm chặt nắm tay, đống huyết vụ trong lòng bàn tay một lần nữa trở lại trong cơ thẻ, quay đầu cười lạnh nói: "Như thế nào, muốn giành với ta?"
Phụ nhân sóng mắt lưu chuyển, cười quyến rũ nói: "Ta nào dám a."
Mễ lão ma không để ý tới yêu phụ đang làm bộ làm tịch, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại.
Thứ Trần lão nhân lần này muốn, ngay từ đầu chính là bức bích họa dưới mí mắt Kim Thành Hoàng, chính miệng hắn nói là ham muốn tỉnh khí thần của bức bích họa đó, trải qua hơn trăm năm hương khói hun đúc, uẫn dưỡng ra tiểu mỹ nhân thực sự có tiên khí, hơn nữa sau khi thu thập hồn phách các cô gái ở bãi tha ma, còn có thể lấy bích họa làm chỗ trú ngụ mới cho các nàng, nhất cử lưỡng tiện, nói không chừng có thể dưỡng ra thêm được mấy nữ quỷ âm vật như cô gái y phục rục rỡ.
Lúc nãy Mễ lão ma mới hốt hoảng trong lòng, nói không chừng... con dấu đến từ Long Hỗ sơn Thiên Sư phủ kia, căn bản không ở quận thủ phủ đệ hoặc là Triệu phủ, mà ngay tại Thành Hoàng các! Mà lão bằng hữu này ngay từ đầu đã nghĩ muốn độc chiếm toàn bộ lợi ích, căn bản là không muốn lưu lại con dấu thầy trò bọn họ đau khổ mưu tính nhiều năm.
Hay cho một Lưu Ly Tiên Ông Trần lão nhân!
Ông bạn già, ngươi bát nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
Sắc trời phía trên Yên Chỉ quận thành vốn quang đãng, chằm chậm trở nên âm u, mây đen từ bốn phương bay tới, thế nên thành ra mây đen áp thành, làm cho người ta buồn rầu không thôi.
Một chiếc xe ngựa bình yên đi ra khỏi đại môn thành nam, lão phụ tá một tay cầm dây cương, một tay từ bên người cầm lên một bình rượu ngon đã chuẩn bị từ trước, vừa định uống rượu thì nhìn thấy ven đường quan đạo cách đó không xa, có một thư sinh nghèo đứng ở nơi đó dùng sức ngoắc, lớn tiếng réo gọi "Lão Tống lão Tống, ta là bằng hữu đại tiêu thư nhà ngươi, nàng ấy có trên xe ngựa không?”
Lão nhân gầy gò tâm lý căng thẳng, chẳng lẽ là yêu ma đã sớm theo dõi quận thủ phủ? Quyết ý muốn diệt cỏ tận gốc? Ngay cả công tử cùng đại tiểu thư cũng không buông tha?
Cô gái nhanh chóng xoay người vén mành xe lên, vui mừng nói: "Tống thúc, là bằng hữu của ta, hắn tên là Liễu Xích Thành, là sĩ tử du học Bạch Sơn quốc."
Lại có một cái đầu thò ra, nghi hoặc hỏi: "Liễu Xích Thành, không phải ngươi đã sớm ra khỏi thành sao, như thế nào mới đi đến nơi đây? Trên đường lại đùa giỡn cô nương tiểu thư nhà ai?"
Lão nhân do dự một chút, vẫn là ngừng xe ngựa lại.
Là phúc không phải họa, là họa trốn không thoát. Chỉ có thể bình tĩnh quan sát mọi sự biến đổi.
Nghe được Lưu Cao Hoa cậu em vợ tương lai trêu chọc, Liễu Xích Thành liếc mắt xem thường, ngoan ngoãn chạy chậm về phía trước, tuy không biết vì sao lão yêu quái lại đột nhiên từ bầu trời rớt xuống, còn tạm thời giao thân xác trả lại cho mình, nhưng Liễu Xích Thành cũng lười quan tâm chuyện này, dù sao lão gia này cam đoan cùng mình, chỉ muốn thuyết phục chiếc xe ngựa này quay đầu trở về thành, hắn sẽ có thê chỉ dùng một ngón tay để giải quyết toàn bộ phiền toái.
Nhưng lúc này trên người Liễu Xích Thành còn mặc chiếc đạo bào màu hồng nhạt, nhưng mà lão gia này nói những Luyện khí sĩ dưới mười cảnh, bao gồm chó má Kim Đan ở bên trong thần tiên, tất cả
đều không có biện pháp nhìn ra thủ
thuật che mắt tinh diệu hắn thi triển. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận