Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1756 - Đợi Một Lát Xem Xem (5)



Chương 1756 - Đợi Một Lát Xem Xem (5)




Lão tú tài tự hỏi tự trả lời, nói: “Tuyệt đối không thể.”
Lão tú tài giơ ngón cái lên chỉ vào tim mình: “Chính ta cũng cho là như vậy.”
Trầm mặc một hồi lâu.
Khó có khi Kim Giáp thần nhân thở dài một tiếng, mang theo chút tiếc hận.
Lão tú tài không thu ngón tay kia lại, đột nhiên hít sâu một tiếng: “Nói ra thì, ta đúng là sự kết hợp cả thánh hiền và hào kiệt lại với nhau, lợi hại, lợi hại.”
Từ đầu đến cuối, Kim Giáp thần nhân không nói một lời nào.
Lão tú tài quay đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sao ngươi lại không phản bác ta vài câu, thế ta mới tiện dùng lý phục người chứ.”
Kim Giáp thần nhân nói với vẻ lạnh nhạt: “Căn bản ta không cho ngươi cơ hội này.”
Lão tú tài ồ một tiếng, vui mừng nói: “Vậy xem ra là ta đã lấy đức phục người rồi.”
Kim Giáp thần nhân hít sâu một hơi.
Không phải chứ?
Lão tú tài đột nhiên nghiêm mặt nói: “Đừng có gấp gáp đuổi ta đi như vậy, ta cũng muốn học Bạch Trạch cùng với người đọc sách thất ý kia, chờ một chút, mặc dù ta không biết bọn họ đang suy nghĩ gì nhưng ta cũng muốn chờ xem.”
Kim Giáp thần nhân hỏi: “Lỡ như đợi đến cuối cùng, sai nữa thì sao, không hối hận?”
Lão tú tài chấp hai tay sau lưng, híp mắt cười lạnh: “Hối hận? Từ vị tiên sinh như ta đến các đệ tử nhập thất, bất luận là đại đạo lấy hay bỏ, hối hận? Không hề!”
...
Bên trên chiếc cầu màu vàng kim.
Kiếm bị cắm vào trong cột, mũi kiếm và một đoạn nhỏ thân kiếm đã bị kẹt vào trong đó, tia lửa tung tóe, sáng lạng vô cùng.
Nữ tử ngồi ở một bên, đặt chiếc ô lá nằm ngang trên đầu gối, cô đứng dậy mở cái ô giấy dầu trông cũng thường thường kia ra, ngẩng đầu nhìn một chút, lóe lên một cái rồi biết mất, chỉ còn lại chiếc dù Đồng Diệp lơ lửng ở chỗ cũ.
Cô bước một bước vào một tòa phúc địa, ngay trong một cái miệng giếng.
Chiếc Đồng Diệp tiện tay đưa tặng kia tất nhiên cũng mang thâm ý sâu sắc, chỉ là chủ cũ tặng, chủ nhân mới chưa hẳn có thể còn sống đến ngày phát hiện ra chân tướng.
Nhưng điều này có liên quan gì với chủ nhân cũ chứ? Là toan tính nhưng cũng không phải là toan tính, đã nói nhưng cũng là không nói.
Hầu như chỉ trong phút chốc, một vị đạo nhân dáng người to lớn đi đến bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Cô không để ý, nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: “Đặt ở dưới, đã xem như một món quà không tệ.”
Lão đạo nhân cười nói: “Nếu không thì làm sao đi luận đạo với Đạo tổ?”
Cô liếc mắt nhìn ông ta.
Vẻ mặt lão đạo nhân rất tự nhiên.
Cô nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trong Ngẫu Hoa phúc địa, dường như hiểu được gì đó, cười khẩy nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng không quên nguồn cội.”
Lão đạo nhân cười ha ha, vui vẻ cực kỳ: “Thuận thế mà làm, tiện tay mà thôi, điên đảo càn khôn, cả châu chìm đắm.”
Cô nhíu mày.
Lão đạo nhân nói với vẻ cảm thán: “Cuối cùng thì bây giờ cũng không phải là năm xưa.
Cô lắc đầu: “Chỉ là ta đã đổi chủ nhân mà thôi.”
Lão đạo nhân không nói gì.
Chuyện này, đến ông ta cũng không thể bình luận gì được.
Cô hỏi: “Chỉ một mảnh địa bàn nhỏ như vậy thôi?”
Lão đạo nhân cười nói: “Thật sự không thể nhiều hơn nữa.”
Dường như cô đã mất đi sự hào hứng, thất vọng mà về, bóng dáng cũng tan biến, quay về tòa thiên địa kia của mình, thu cây dù Đồng Diệp lại.
Lão đạo nhân đứng cạnh giếng nước, cúi đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào giếng nước nho nhỏ.
Lão đạo nhân thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Đây chính là lễ gặp mặt mừng ta quay về Thanh Minh thiên hạ đó, thế nào hả?”
Kề sát bên Ngẫu Hoa Phúc Địa là một tòa Liên Hoa tiểu động thiên, có một vị lão nhân vẫn đang nhìn vào giọt nước, nhìn nó rơi xuống từ chiếc lá sen cao thấp nhấp nhô, giọt nước bình thường như giọt nước mưa, thế nhưng những chiếc lá sen kia lại giống như sơn nhạc phong loan, lớn hơn nhiều, nó lớn như một châu của vương triều thiên hạ, cho nên một tấm lá sen tròn trịa có thể sẽ dài đến chừng mấy chục dặm, mấy trăm dặm, cho nên xu thế một giọt nước bé nhỏ kia cuối cùng rơi vào nơi nào thì còn phải chờ đợi kết quả xuất hiện, tất nhiên sẽ là một quá trình dài đằng đẵng siêu siêu lâu.
Lão nhân không sốt ruột chút nào.
Thời gian thong dong, thời gian trôi qua.
Chỉ là với vai trò vị trí quy tắc tồn tại lớn nhất giữa trời đất, cho dù là dòng thời gian dài trùng trùng điệp điệp kia, lúc chảy qua bên người lão nhân thì cũng phải tự vòng qua đường vòng.
Trong thành cây cỏ tươi tốt, nhưng ở toàn bộ khu vực phía bắc của Thạch Hào quốc, gần như không thể nhìn thấy vương tôn công tử đi ra ngoại ô du xuân nữa.
Ba người và ngựa cứ đi rồi dừng, dừng rồi đi một mạch thẳng về phía bắc, trong lúc bất tri bất giác thì đã vào hè rồi.
Ngày hôm đó, bọn họ đang đi trên một con đường nhỏ trên sườn núi ở cửa khẩu biên quan của Thạch Hào quốc, ba người dừng ngựa lại nghỉ ngơi, Tằng Dịch đang bận rộn nấu ăn, còn Mã Đốc Nghi thì đang soi gương trang điểm, còn ngâm nga một bài hát nào đó, tâm trạng khá tốt. Chiếc gương nhỏ bằng đồng sơn màu xanh lá cây trong tay cô ta, là một món linh khí áp thắng mà cô nhặt được, đó là một chiếc gương Liên Hồ được mặt trăng và mặt trời chiếu sáng tương đối hiếm thấy. Do cô ta dùng chưa đến hai lượng bạc mua phá giá từ chỗ chưởng quầy có trí nhớ kém của tiệm cầm đồ, còn nếu qua bến đò tiên gia, theo cách nói của lão tu sĩ quỷ tướng phụ trách việc định giá ít nhất có thể bán được bốn đến năm mươi đồng tiền hoa tuyết.
Trần Bình An ngồi ở bên cạnh, xem qua sổ sách, phần lớn bên dưới những cái tên đều đã được nhẹ nhàng vẽ một nét mực, đây là những tâm nguyện ấp ủ từ lâu đã được thực hiện, đã đạt được. Tuy nhiên, di nguyện của một số vật âm chỉ có thể tạm thời gác lại, trên thực tế, Trần Bình An và cả hai người bọn họ trong lòng đều biết rất rõ rằng những tâm nguyện rất có thể sẽ trở thành nguyện vọng lâu dài mà theo lời Phật gia, đời này kiếp này, cho dù là âm hay dương đều sẽ khó có thể đạt được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận