Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 996: Cục Diện Vây Sát

Chương 996: Cục Diện Vây SátChương 996: Cục Diện Vây Sát
Chương 996: Cục Diện Vây Sát
Không còn bảo lưu thực lực, một quyền đột nhiên tăng tốc, nện thẳng về phía đầu Trần Bình An.
Trần Bình An thay đổi tâm tư nhanh như chớp, kịp thời tránh né một quyền này, thân thể nhẹ nhàng ngửa ra sau, hai chân cắm rễ dưới đất.
Võ phu ở đây có vẻ lớn gan nhỉ. Đối trận nghênh địch còn thong dong thư thả tán gẫu? Không sợ một hơi dùng hết, nhân khoảng khắc chưa sinh lực mới bị đối thủ thừa cơ đánh trả?
Một quyền đánh vào không khí, Mã Tuyên thầm biết không ổn, lập tức tán khí toàn thân, tuy là tông sư ngoại gia quyền, nhưng vừa thấy thế cũng vẫn sợ hãi thể phách bản thân chưa hẳn gánh vác được, bất đắc dĩ vứt bỏ thế công, dồn toàn lực chuyển thành phòng ngự, khí đi qua khiếu huyệt quanh thân, sau đó bề mặt da dẻ chợt sáng bừng lên, như được bôi lên một lớp sơn bóng.
Một chân Trần Bình An đá tới, đạp trúng phần bụng Mã Tuyên, cả người hắn thì bật ngược lên trời.
Xoay người. Trần Bình An đôt nhiên đứng thẳng, bước chân khẽ chuyển, lách trái lách phải một lúc, tránh qua bốn mũi "dây đàn” ngưng tụ thành sợi.
Nữ tử dùng ba thế niết, móc, vẫy, năm ngón tay phải tung bay lóa mắt, tỳ bà lại vô thanh vô tức, song trước người thì thấy hiện ra từng tia ánh áng óng ánh, chớp mắt liền trôi.
Trần Bình An bay tới bay lui trên đường phố, mỗi lần đều vừa khéo tránh qua sợi tơ rét lạnh do dây đàn tóe phát ra, những sợi tơ đó xen kẽ ngang dọc giữa không trung, lộn xộn không chút trật tự, như là mưa tên do mấy chục cường cung kích xạ, bao phủ bốn phía. Mã Tuyên sử ra một chiêu Thiên Cân Trụy ầm vang rớt đất, hai tay vung thành hình chùy, hung hãn đè xuống mặt đường.
Hiễn nhiên nữ tử cũng một mực theo dõi động tĩnh của Mã Tuyên, nhắm đúng thời cơ, ngay lúc Mã Tuyên rơi xuống, sợi tơ kích đãng ra từ đàn tỷ bà thoáng hoãn lại, tránh làm lỡ thế tiến công của Mã Tuyên.
Trần Bình An đột nhiên tan biến khỏi chỗ cũ, đại hán khôi ngô thoáng sửng sốt, thế quyền đã không kịp thu hồi, trùng trùng nện xuống đường phó, Mã Tuyên vươn tay như vượn, quỳ gối nện đất, lấy tư thế nửa ngồi, nắm tay chạm đến mặt đất, nện cho đá xanh không ngừng nứt vỡ tung tóe.
Trần Bình An xuất hiện bên cạnh Mã Tuyên, một tay đè chặt đầu vai Mã Tuyên, khẽ thêm nặng lực đạo, ấn cho Mã Tuyên ằm vang chìm xuống, hai đầu gối chìm vào nền đá xanh.
Mã Tuyên giận quát một tiếng, định đây đi bàn tay nặng tựa ngàn cân kia, nhưng người đó chỉ nhẹ nhàng ấn xuống liền ép cho hắn ngồi bệt xuống đắt, tầng da màu vàng óng đồng nghĩa với một thân hoành luyện ngoại công cơ hồ đã tới đỉnh phong giang hồ không ngờ lại đang bắt đầu tự hành tiêu tán, khí tức trong cơ thể bắt đầu mắt khống ché, lưu chuyển loạn xạ, Mã Tuyên bị kinh hãi đến độ tim gan muốn nứt, hồn phi phách tán.
Thông qua "giao lưu", cuối cùng Trần Bình An phát hiện một chân tướng, luồng chân khí thuần chất trong cơ thể tên võ phu đi theo con đường ngoại gia quyền này quá rời rạc.
Khí thế và quyền ý tiết ra chảy xuôi ngoài thân đều là thật, quả đúng là cảnh giới võ đạo luyện khí, nhưng hệt như một căn nhà, chất gỗ làm rường cột không tốt, mưa gió tầm thường thì không có vấn đề, nhưng một khi gặp phải mưa to gió lớn liền khó mà chịu nổi, sụp đổ là chuyện sớm muộn.
Khí tạp mà loạn, cầu đa không cầu tinh, căn bản không xứng xưng là "thuần túy", ngược lại giống như một võ phu đi con đường Luyện Khí sĩ.
Nữ tử ôm tỳ bà dứt khoát dừng lại động tác trên tay, sau lớp mạng che mặt thốt lên một tiếng than thở u oán.
Thực lực song phương khác xa, lần này xem ra cô và Mã Tuyên đã đá phải ván sắt.
Vị công tử ca áo bào trắng nhìn có vẻ trẻ tuổi trước mắt này cực có khả năng là đại tông sư lánh đời tiệm cận với "mười người đứng đầu thiên hạ".
Người trong Ma giáo? Một vị thiên kiêu chi tử ngang trời xuất thế sau thời Đoạn Ma? Muốn nhất thống giang hồ?
Hay là đệ tử chân truyền được lão thần tiên Du Chân Ý tỉ mỉ bồi dưỡng ra? Là đòn sát thủ đối phó Đoạn Ma tái xuất giang hồ?
Tình thế vô cùng phức tạp.
Trong lòng nữ tử tỳ bà cũng như thế.
Mình và Mã Tuyên không nên xen vào chuyện này.
Trên bờ tường có người khe khẽ vỗ tay: "Lợi hại lợi hại, không hồ là gia hỏa lâm thời được đặt tên trên bảng, quả thực đáng để chúng ta nghiêm túc đối phó."
Nữ tử ngắng đầu nhìn lại, lập tức như rơi vào hầm băng, trên tường một nam tử nụ cười gượng gạo đang ngòi, khuôn mặt này của hắn vạn năm không thay đổi, hệt như đeo một tắm mặt nạ xấu xí, đeo mãi đến độ mọc rễ nảy mầm, đời này không tháo ra được nữa.
Người có nụ cười gượng gạo, Tiền Đường.
Ngoài mười người kia ra, người này xứng là tông sư khó chơi nhất dưới gầm trời, thậm chí không có một trong, cũng là tà ma ngoai đao tính tình cổ quái nhất, không máy khi lạm sát vô tội, nhưng nếu gặp phải cao thủ cảnh giới tương đồng thì nhất định sẽ mặt dày bám riết không tha. Tuy vì tuổi tác lớn, quyền pháp đỉnh phong đã qua, bị đẩy ra khỏi hàng ngũ mười người đứng đầu, nhưng lạc đà chết gầy vẫn béo hơn ngựa. Có vị kiêu hùng nào đó trong ba môn Ma giáo từng suýt chết dưới Bát Tí thần thông của hắn, thế nhưng vẫn bị nụ cười đó của Tiền Đường ám ảnh suốt một năm, thiếu chút bị bức đến điên khùng.
Mặt cười kia ngồi trên bờ tường, một tay nắm lên một khối bùn đất, ném nhẹ một cái, hắc hắc nói: "Nếu còn muốn cố ý bảo lưu thực lực, ngươi sẽ chết rất khó coi, không phải chết trên tay hắn, mà là chết trên tay ta."
"Đúng không, Mã Tuyên? Còn cả phụ nhân ngực lớn kia nữa. Được rồi, tên họ ngươi là gì nhỉ?"
Mã Tuyên bị bàn tay Trần Bình An áp lên vai, một thân cương khí hùng hồn đột nhiên tạc nứt ra, khí thế bạo trướng vô số lần so với trước.
Nữ tử ôm áp tỳ bà cũng đeo vào một bộ móng tay giả, tỳ bà lấp lánh u quang, không còn nửa điểm chơi đùa, bắt đầu trùng trùng vỗ đánh dây tỳ bà. Mã Tuyên trở tay hung hãn tung một quyền.
Trần Bình An vươn tay ngăn ở trước người, chặn lấy quyền kia, thân hình mượn thế đảo trượt ra sau, hai chân như hai quân cờ nhè nhẹ trượt đi trên mặt đường.
Ở giữa Mã Tuyên và Trần Bình An mới vừa có hai đạo sợi tơ màu xanh to như ngón cái xoẹt qua, vách tường hai bên cắt ra hai khe nứt.
Nếu Trần Bình An triệt thoái hơi muộn sẽ phải trực diện với cú đánh lén này.
Mã Tuyên quay người, trước tiên ngắng đầu liếc mắt nhìn gia hỏa mặt cười trên bờ tường, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền chuyển mắt nhìn chằm chằm Trần Bình An vẫn đang bình yên vô sự, nhổ ra một ngụm máu tươi. Khi nãy bị một cước của Trần Bình An đá tung lên trời, lục phủ ngũ tạng thật ra đã thụ thương, tráng hán nhắc nhở nữ tử sau lưng: "Đồ dâm đãng, không thể hiện chút bản lãnh, hôm nay hai ta rất khó qua ải."
Nữ tử hung hăng nói: "Đều trách ngươi, dưới gầm trời nào có tiền khó kiếm thế này!"
Mã Tuyên nhếch môi đáp: "Lão tử làm sao biết vàng nơi nào phỏng tay đến thế, vốn tưởng là cao thủ đều đi đối phó Đoạn Ma cả rồi, tên kia chắc chẳng là gì."
Chú ý của Trần Bình An phần nhiều đặt ở tên mặt cười trên đầu tường.
Hắn đang dò xét bọn họ, hoặc nói cách khác là thăm dò nhìn thấu sâu cạn giang hồ nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận