Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1346 - Khí Phách Phu Tử (4)



Chương 1346 - Khí Phách Phu Tử (4)




Không hổ là thầy trò, lúc trước Trần Bình An ở thôn trang Sơ Thủy quốc lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu, trên vách đá phía sau thác nước, cũng là sứt sẹo như vậy.
Trần Bình An cũng không cưỡng cầu Bùi Tiền viết thêm chút gì, đặt nó xuống, nói với Chu Liễm: “Ngươi cũng viết chút chứ nhỉ ?”
Chu Liễm chà chà tay, cười ha ha nói: “Hay là thôi đi, giờ cũng bao nhiêu năm không cầm bút rồi, khẳng định ngượng tay, làm trò cười cho người trong nghề.”
Trần Bình An vẫn lấy bút lông đưa cho Chu Liễm.
Chu Liễm không phải người rề rà gì cả, nhận bút xong thì không lôi thôi lề mề nữa, một tay để sau lưng, một tay cầm bút chấm mực, ấp ủ ở trong lòng.
Xem xong “bút lực” của tiểu cô nương, thật ra ông từ và hán tử người đưa hương, có cả Thạch Nhu, đều không ôm hy vọng đối với Chu Liễm, hơn nữa lão nhân gù tự xưng “lão nô”, đó là nô bộc nhà hào phiệt, hiểu được chút văn chương, biết chút bút mực, có thể tốt đến đâu được chứ?
Trần Bình An lại biết rõ chi tiết của Chu Liễm.
Ở Ngẫu Hoa phúc địa, Chu Liễm trước khi hoàn toàn nổi điên, được coi là “Chu Liễm quý công tử, xấu hổ chết trích tiên nhân”.
Chu Liễm viết một thiên hùng văn áng thơ Ngẫu Hoa phúc địa, lấy lối viết thảo viết thành, số lượng từ không nhiều, hơn trăm chữ, nội dung từng chữ châu ngọc, về phần chữ trên tường, mây trôi nước chảy càng làm người ta kinh ngạc.
Ông từ là người biết hàng, lẩm bẩm: “Tụ như núi non, tán như gió mưa, nhanh như sấm sét, lẹ như ưng cốt... Diệu tới đỉnh phong, đã xuất thần nhập hóa, tuyệt đối là một vị cự phách thư đàn thâm tàng bất lộ...”
Chu Liễm viết nhạt nhiều, cho nên chấm mực cực ít, ý vị nối tiếp chặt chẽ, có thể nói hành văn liền mạch lưu loát.
Dù là Thạch Nhu kia cũng không thể không thừa nhận... Một lão háo sắc có thể viết ra chữ tốt như vậy, thật sự là thiên lý khó tha!
Chu Liễm trả bút lông lại cho Trần Bình An, “Thiếu gia, lão nô cả gan thả con tép, bắt con tôm, chớ cười.”
Trần Bình An dở khóc dở cười, nghĩ Chu Liễm ngươi thế này không phải để mình lên trên đống lửa hay sao?
Ba người hà bá từ miếu quả nhiên tràn đầy vẻ mặt chờ mong.
Trần Bình An nghĩ mình chỉ có thể là làm bọn họ thất vọng rồi.
Chu Liễm cũng không phải là thả con tép, bắt con tôm gì, để ba người từ miếu biết cái gì gọi là châu ngọc ở phía trước, gạch ngói vụn ở phía sau.
Trần Bình An vốn định dựa theo suy nghĩ trong lòng, rập khuôn văn tự trên mấy thẻ tre.
Chu Liễm mỉm cười nói: “Thiếu gia bằng không cũng viết chút lời trong lòng? Thiếu gia lòng nhiều tâm tư, có thể tìm lối khác, cần gì cứ phải làm theo cổ nhân.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, sau khi đứng thẳng, một tay nắm lại để ở bụng, một tay nâng bút viết chữ, vẫn như cũ là lối viết khải đoan đoan chính chính, không thể nói là xuất sắc, chỉ có nghiêm túc quy củ mà thôi.
Đợi tới sau khi Trần Bình An viết xong hai câu, yên tĩnh không tiếng động.
Trần Bình An cười khổ trả bút lông.
Ông từ cùng hán tử người đưa hương tiễn bọn họ rời hà bá từ miếu.
Trên đường ông từ lại thuận miệng đề cập vị Liễu lão thị lang kia, rất là lo lắng.
Thì ra vị đại nho Thanh Loan quốc này ở sau khi từ quan quy ẩn, ở giữa non xanh nước biếc, tòa Sư Tử viên được coi là một trong mười đại danh viên của Thanh Loan quốc, cuối mùa đông năm trước xuất hiện một việc lạ, có hồ mị quấy phá, xuất quỷ nhập thần, khiến cô con gái nhỏ trong khuê phòng của Liễu lão thị lang bị họa thần hồn điên đảo, từ một vị thiếu nữ tuổi thanh xuân phong nhã hào hoa, bị hồ mị thiếu niên tuấn mỹ hiện thế, ức hiếp thành người đáng thương da bọc xương. Con hồ mị đạo hạnh cao thâm kia tính tình cổ quái khó dò, cũng không giết người, ngược lại văn chương xuất sắc, tinh thông học vấn tam giáo, một lần cùng Liễu lão thị lang ngồi mà luận đạo, thế mà nói cho lão thị lang danh tiếng khắp một quốc gia á khẩu không trả lời được, sau lão thị lang hao hết gia sản, mời rất nhiều thần tiên trên núi tới trong nhà hàng phục yêu vật, nào ngờ rất nhiều lưu phái, rất nhiều lão thần tiên đỉnh núi, gia phả tiên sư, thậm chí là một ít sơn trạch dã tu thanh danh không tốt nhưng bản lĩnh cao siêu, đi rồi, không có ngoại lệ đều bị hồ mị trêu chọc mặt xám mày tro, không phải bị đoạt binh khí tiện tay thì trộm linh khí pháp bảo, còn phải lén xin ông nội mách bà nội đòi về từ chỗ hồ yêu.
Việc này, Trần Bình An từng đọc được ở công báo trên núi của tòa quán trọ tiên gia Bách Hoa Uyển quận thành kia, chỉ là lúc ấy không để tâm , trên công báo còn viết Sư Tử viên treo giải thưởng bao nhiêu kim ngạch, mặc kệ là ai, chỉ cần ai có thể đuổi được con hồ mị kia, Liễu lão thị lang nguyện ý bỏ ra ba món đồ cổ tổ truyền, hai tay dâng lên.
Lúc tới gần cửa chính từ miếu, hán tử người đưa hương không khỏi cảm khái nói: “Liễu lão thị lang là quan tốt thanh quan hiếm có, gia phong rất tốt, mấy năm trước ta từng may mắn tiếp xúc với một vị con em Liễu thị, vị người đọc sách trẻ tuổi kia, quả thật hiền lành khiêm tốn, bởi vậy có thể thấy được, Liễu thị gia phong ngay thẳng.”
Ông từ thổn thức nói: “Còn không phải sao, lại nhìn vị con em Liễu thị kia ở phụ cận chúng ta đảm nhiệm huyện lệnh, trong bốn năm, cần cù chăm chỉ, làm rất nhiều việc thiết thực, đây đều là chúng ta thật sự thấy tận mắt, nếu nói ngươi thấy người đọc sách Liễu thị, còn chỉ là học vấn gia giáo tốt, vị huyện lệnh này là thật sự kinh thế tể dân. Ài, không biết Sư Tử viên bên kia bây giờ ra sao, hy vọng đã đuổi được con hồ mị kia.”
Bùi Tiền nghe mà sợ nổi da gà.
Thiếu chút nữa đã lấy ra lá bùa dán lên trán.
Chu Liễm cười thích thú.
Tốt thôi, muốn chúng ta đi thay trời hành đạo?
Thạch Nhu tất nhiên hy vọng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hồ mị có thể ở đất kinh đô gây sóng gió, đạo hạnh tu vi khẳng định không thể kém được, nhỡ đâu là vị đại yêu Kim Đan Địa tiên, đến lúc đó Chu Liễm lại cố ý hại mình, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ thật phải để nàng đi chắn đao ngăn pháp bảo cho Trần Bình An hành động theo cảm tình?
Trần Bình An từ đầu tới cuối không nói chen vào, sau khi đi ra khỏi cửa chính, ôm quyền cáo biệt đám người ông từ.
Sau đó tiếp tục lên đường đi kinh thành Thanh Loan quốc.
Trần Bình An đột nhiên nói: “Gia đình cao minh, quỷ sẽ để ý.”
Chu Liễm cười gật đầu, “Đúng thế.”
Đám người Trần Bình An đi rồi, trong hà bá từ miếu tạm thời đã không có khách hành hương.
Một vị văn sĩ nho nhã thân hình mờ mịt, kim quang lưu chuyển, từ tượng thần đi ra, tới trong hành lang lớp sân thứ tư, đứng dưới bức tường kia.
Ông từ có chút kích động, tận tình khuyên bảo: “Hà bá lão gia, hôm nay hương khói không nhiều, đừng ngưng lại quá lâu.”
Sơn xuyên thần chỉ, nếu muốn lấy kim thân hiện thế, là cần tinh túy hương khói chống đỡ.
Sơn nhạc chính thần, hương khói cường thịnh, tất nhiên không sao cả, nhưng tòa hà bá từ miếu nho nhỏ này, phải tính toán tỉ mỉ.
Vị hà bá lão gia hình tượng nho sĩ trung niên kia cười cười.
Lộ ra vẻ mặt thoải mái đã lâu rồi không có, quay đầu nhìn phía bầu trời, khoái ý nói: “Miếu ta quá nhỏ, phu tử khí phách quá lớn. Hà bá nho nhỏ, như uống rượu nguyên chất, ngà ngà say. May thay may thay, sướng thay sướng thay!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận